Hôm đó, Họa Thư lần đầu dùng điện thoại triệu hồi Họa Tranh đến giúp băng bó, đảm bảo cho Hoàng Nhã vẫn còn sống, sau đó lại bắt đứa nhỏ đáng thương lái xe, bản thân cô ngồi ghế phó lái, băng sau là Hoàng Nhã hôn mê bất tỉnh nằm đó, trán đổ đầy mồ hôi
Hoạ Tranh cân nhắc, mắt nhìn về phía trước, nhưng vẫn phải nhìn qua vị tổ tông bên cạnh, áo sơ mi trắng hiện tại gần như bị nhuốm đỏ, tay cũng có thể thấy một lỗ trống bên trên. Cậu nhỏ không an tâm, lúc đến đã thấy người thanh niên kia nằm dưới chân của Họa Thư, còn cô thì vẫn bộ dáng đứng thẳng tắp, cũng không động đậy hay chuyển tư thế, chỉ là trên gương mặt xuất hiện thêm cặp mắt kính cùng áo sơ mi màu sắc rất bắt mắt. Xuống đến nơi liền cảm thấy ớn lạnh nhưng nhìn quanh lại chẳng thấy được gì, nhưng lúc rời đi khóe mắt nhìn qua thì lại thấy khe cửa để hở phía sau lưng nơi Họa Thư vừa đứng có vệt máu đặc, nhưng ngay lập tức cửa liền bị đóng lại. Nhớ lại lúc đó, trong lòng Họa Tranh không nén được run rẩy, lắp bắp, cuối cùng sau một khoảng thời gian thật lâu mới ngập ngừng mở miệng_“Người, bị thương”
Họa Thư cúi đầu, đưa tay sờ nhẹ qua, sau đó vẫn ánh mắt thờ ơ nhìn con đường thẳng tắp nắng nóng gay gắt đang chiếu xuống bên dưới_”Tự lành”
Nuốt khan một ngụm, sau đó cảm thấy bản thân vẫn nên yên lặng, tập trung láy xe. Lúc đến cửa đầu đường, chỉ cần chạy vào liền vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-ngan-nam/2870205/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.