Họa Tranh gãi đầu, nhìn một xác một hồn ma mới một giây trước còn ở trước mặt mình thì hiện tại đã không thấy đâu. Cậu nhỏ gãi đầu, có chút khó hiểu với hành động chậm chạp thường ngày của tổ tông nhà mình, rồi bỗng nhiên cảm thấy sau lưng có một luồn khí lạnh áp tới. Đánh một hơi thở dài, xoay người tựa lưng vào trụ lớn bên ngoài, lại nhìn đến thi bản tay chân lắc lư qua lại, hai đôi mắt lộ cứ chăm chăm nhìn mình, Họa Tranh lại một lần nữa thở dài, đưa tay vò rối mái tóc của mình_”Ây, ta đâu có vô dụng đến như vậy”
Bên trong
‘Người tìm được ông ấy rồi sao?’_hắn cùng Họa Thư lướt tới, ở mỗi ngã rẽ liền rất nhanh biến mất
‘Ừ’
‘Vẫn khỏe chứ?’_vừa nói, hắn lại vươn tay túm lấy đầu của con người ngay trước mặt mình, một nhát bóp nát, rất nhanh lại đuổi theo phía sau của Họa Thư_’Con đã rất lo lắng cho người’
Họa Thư vẫn vẻ mặt không cảm xúc, ngay cả cái liếc nhìn cũng chưa từng, cứ một đường thẳng lao tới_’Tại sao không đầu thai? Lại còn giết người? Thi của ngươi đâu?’
‘Bọn họ dùng là được, con không cần, đến khi nào người thật sự nhắm mắt thì con mới đi. Không an tâm chút nào, con cũng đã không còn quan tâm mình còn kiếp sau hay không, đi một mình quả thực rất đáng sợ cho nên con chờ người’
‘Vợ ngươi đâu? Bỏ đứa nhỏ đó một mình sao?’
Hắn cong mắt cười, Họa Thư lại bỗng nhiên dừng lại đột ngột, quay qua nhìn đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-ngan-nam/2870209/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.