Cùng lúc đó, tại biệt thự Cố gia.
Trong căn phòng dưới tầng hầm u tối, Lưu Tỷ ngồi thụp trên nền đất, nước mắt chảy dài bê bết khắp gương mặt cô ta, còn thấy rõ cả đường kẻ mắt đen nhẻm lem luốc ở khóe mắt.
Cô ta chỉ biết, trước kia dù cô có phạm tội lớn cỡ nào đi nữa, chỉ cần bật khóc, người đàn ông trước mắt nhất định sẽ mềm lòng, sẽ không kìm lòng mà xóa bỏ mọi lỗi lầm của cô ta.
Lưu Tỷ ngước lên, hai hàng nước mắt chảy dài.
Đúng, một người phụ nữ mưu mô như cô lại tin rằng nước mắt có thể giải quyết vấn đề.
"Cô muốn trút rượu chết Tiểu Vãn?" Cố An Tước gầm lên.
Lưu Tỷ bò lết trên sàn nhà, bàn tay không ngừng bấu víu bắp chân người đàn ông.
"Không có... là cô ta tự tìm đến... An Tước, cô ta nói chỉ cần anh nhìn thấy bộ dáng yếu ớt vô hại khi bị em trút rượu, anh nhất định sẽ ghen ghét em, nhất định sẽ vì cô ta mà vứt bỏ em..." Lưu Tỷ khóc nấc lên. "Em không làm gì hết... em không muốn hại cô ta, là cô ta tự tìm đến..."
Bốp...
Đám đàn em cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Lưu Tỷ ngớ người, hai bàn tay run rẩy ôm lấy nửa gương mặt đã tím tái, dường như không tin có một ngày Cố An Tước lại dùng chính bàn tay nâng đỡ cô... giáng cho cô một bạt tai đau đớn.
Ánh mắt Lưu Tỷ hung hãn đến cực điểm, cô ta đứng bật dậy, khóe môi rướm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nhan-muoi-dem/2731819/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.