Đêm hôm đó, Nhất Kiến Thành và Liên Kim Anh không hề ngủ, họ dường như rất tập trung cho lời giải của câu hỏi bí ẩn này, mãi cho đến lúc khỏi hành, hắn mới nghĩ ra một cách.
Hắn nhanh chóng sắp xếp đồ đạc của mình rồi đi ra ngoài, ngay buổi sáng sớm tránh bị người khác đến làm phiền.
Liên Kim Anh chưa giải ra nên cũng háo hức muốn xem cách mà Nhất Kiến Thành đã giải.
"Thế nào Kiến Thành? Mày nghĩ ra được gì?"
Nhất Kiến Thành dẫn cô ra một bãi đất trống và bỏ hoang, rất ít người qua lại, đặt tờ giấy lên nền cỏ và bắt đầu giải thích.
Sau bảy nghìn bảy trăm bốn mươi chín lần giải thích và tìm ra đáp án, họ cũng có được câu trả lời.
Vẫn là phải xách cái hành lý to chà bá ấy trên lưng, nặng chết mất.
...
"Tới rồi" - Nhất Kiến Thành dừng lại, thở hổn hển trước nơi cần đến, phải chăng nơi này là trung tâm thành phố, nếu vậy mới khiến cả hai mệt bở hơi tai.
Hai người là dân nông thôn, cũng không chắc được, bởi họ từng sống ở thành thị từ bé tới lớn, chẳng qua là không thích náo nhiệt, nên chắc mới tự đưa ra quyết định về nông thôn sống.
Cha mẹ Kim Anh mất cũng khá lâu, điều này chưa được cô tiết lộ, bởi cô có tính rất hay cáu gắt khi nhắc đến cha mẹ của mình, nên chưa ai dám hỏi. Một người ngoài cuộc, thì sao dám can thiệp vào chuyện của người khác. Trong chuyện này chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nguoi-duyen-ma-2/2972686/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.