“Quả nhiên kẻ hèn mọn thì bất khảchiến bại.” [1] Giữa bầu không khí gay go, đột nhiên vang lên tiếng cười khinhmạn nhạo báng.
[1]Nguyên tác: Nhân chí tiện tắc vô địch – có lẽ tác giả viết thiếu chữ ‘chí’.
Hai người đàn ông đều đồng thờicứng đờ. Mẹ kiếp, đây là câu nói cửa miệng của bà Nhiếp!
Hình Tuế Kiến xoay đầu nhìn cô đămđăm, vẻ mặt đầy căng thẳng, chỉ sợ cô lại thốt những lời khác thường làm ngườita khiếp đảm. Thế mà cô đứng bên cạnh Hình Tuế Kiến, không hề sợ hãi nhìn thẳngNhiếp Lạc.
Đôi chân mày rậm của Nhiếp Lạc cauchặt. Cùng một câu nói nhưng thốt từ miệng vợ hắn thì chứa đựng sự thân thiếtkhôn tả, vậy mà bật từ cửa miệng Kiều Duy Đóa lại chỉ đơn thuần là sự tràophúng cay nghiệt.
“Nhiếp Lạc, anh có biết vì saongười vợ đã khuất của anh bắt anh phải hứa, nếu lỡ chị ta có chết sớm thì anhkhông được tái giá?” Kiều Duy Đóa lạnh giọng hỏi.
Hàng chân mày rậm của Nhiếp Lạcxoắn lại.
Kiều Duy Đóa cười gằn, “Nhiếp Lạc,anh bớt giả vờ thâm tình đi, đừng ra vẻ chị ta chết rồi làm anh rất đau khổ!”
Nhiếp Lạc trừng mắt dữ tợn, từ xưatới giờ chưa một ai dám nghi ngờ tình cảm của hắn đối với vợ.
Hình Tuế Kiến muốn ngăn Kiều DuyĐóa lại, nhưng dường như cô không nhúc nhích mà vẫn tiếp tục nói: “Năm xưa lúchai người nghèo túng, chị ta không sợ cực khổ, áo không đủ ấm, cơm không đủ no,theo anh vào Nam ra Bắc. Vậy mà khi giàu sang rồi, anh đền đáp chị ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-ngang-trai/2452080/quyen-5-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.