Hình Tuế Kiến công chiếm khí thếtrong cơ thể cô, còn Kiều Duy Đóa cắn vào bả vai săn chắc của gã để ngăn mìnhđừng bật tiếng rên rỉ. Cao trào mãnh liệt đang vẫy tay chào đón họ phía trước,khoái cảm dữ dội đang càn quét hai người…
“Em yêu, em ngủ chưa?” Đúng lúcnày, bên ngoài vọng tới tiếng gõ cửa.
Cả cô và gã đều cứng đờ. Khoảnhkhắc sắp đạt cao trào mà bị người ta gõ cửa, chẳng khác gì cơ thể đang bỏngcháy thì giữa đũng quần bị người ta ướp đá lạnh!
“Em yêu?” Nhiếp Lạc lại gõ cửa.
“Anh mau trốn đi!” Kiều Duy Đóakhôi phục tinh thần, đẩy vật căng cứng đang ra vào trong cơ thể, bất chấp việcquần áo mình trông rất xốc xếch mà vội vã kéo quần gã lên, nhưng cáiphẹc-mơ-tua lại bị mắc kẹt.
Hình Tuế Kiến hít sâu một hơi, dướitác dụng của rượu khiến gã rất liều lĩnh, nhưng gã buộc mình phải giữ bìnhtĩnh, “Chúng ta cùng leo lên!” Nói xong, gã nhấc cô lên cao với ý định giấu côvào lỗ thông gió trên trần nhà.
“Không đủ thời gian đâu!” Cô đẩy gãvào một căn phòng khác, “Em sẽ nghĩ cách đuổi anh ta, anh trốn trong này trướcđi!” Nếu Nhiếp Lạc phát hiện cô mất tích sẽ càng thêm rắc rối.
Hình Tuế Kiến cau mày, tuy rằng làmđàn ông phải biết ứng phó với từng tình hình cụ thể, nhưng cảm giác này vẫnkhiến gã hỏng bét.
“Khoan đã.” Gã gọi cô lại, tự taymặc chiếc áo ngực và kéo chiếc váy thẳng thớm giúp cô, “Gặp bất kỳ trường hợpnào em cũng đừng cố gắng, hãy kêu cứu và anh sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-ngang-trai/2452078/quyen-5-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.