“Tôi không cần!” Cô đứng thẳng lưngđi về phía trước trong vô thức.
Lần này cô không mắng chửi, khôngphẫn nộ. Cô bỗng thấy cả một chút cảm xúc mình cũng không thể biểu lộ, trái timcô dường như hết bị nhồi rồi bị bóp, trống trải và tan hoang.
Cô đi lâu thật lâu, lâu đến nỗi đôichân trên đôi giày cao gót đã tê rần nhưng cô vẫn không có tri giác. Cuối cùng,cả người cô bất thình lình ngã xuống.
Một đôi tay ấm áp vội vàng đỡ lấycô, trong ý thức mơ hồ, cô thấy có gương mặt ấy vô cùng lo lắng. Tiếp theo mọithứ đều mờ mịt, cô chỉ biết anh ta đưa cô đi gặp bác sĩ.
Sau cơn tất tả ngược xuôi, cô đượcđưa về một nơi mềm mại ấm cúng. Thế nhưng, cô lại chẳng hề có cảm giác ấm ápnào.
Cô nằm thấy ác mộng, trong giấc mơhỗn loạn ấy có một cặp nam nữ trần truồng lôi thôi, còn cô đứng trên lầu cao,dưới chân là vùng đất lạnh săn cứng, rồi một giây sau cô đã trượt chân ngãxuống. Cô thật kiên cường, lúc trượt chân cũng không khóc lóc mà chỉ run rẩyliên tục. Suốt đêm đó có một đôi tay cầm chặt lấy tay cô, xót xa vì sự đau đớn vàđè nén của cô.
“Không sao cả, Đóa Đóa, em hãy kiêncường lên!” Anh muốn gởi hết sức mạnh cho cô.
Sáng hôm sau, cô tỉnh dậy tronghương thơm ngào ngạt của vị cháo.
Đầu cô rất nặng và rất đau. Cô liếcnhìn xung quanh, mọi thứ nơi đây đều có màu xanh đậm nhưng không phải phòng củamình. Cô không kinh hoàng mà ngược lại cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-ngang-trai/2452028/quyen-4-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.