“Không phải anh nói ở sẽ nhà với emà?” Đàn ông ai cũng thích khoác lác và lừa dối, việc không làm được thì đừngkhiến người ta phải hy vọng.
Tư Nguyên mới đi vài bước thì khựnglại, anh thở dài quay về vuốt nhẹ mái tóc cô.
“Anh gọi Tiểu Lộng tới ngồi với emnhé? Nhiều lắm là hai giờ anh sẽ có mặt ở nhà.” Anh nhẹ giọng cam đoan.
Cô ngoảnh mặt đi: “Em không muốnTiểu Lộng thấy vẻ xơ xác của mình bây giờ.”
Quan trọng nhất là, cô rất sợ lúcnày Tiểu Lộng sẽ nhắc tới chữ ‘ba’.
Tư Nguyên đấu tranh tư tưởng: “Vậyanh kêu Thường Hoan đi làm trễ một chút, để cô ấy ở nhà với em nhé, đượckhông?”
Thế nhưng cô lại nhìn anh chằmchằm, nói nghiêm túc: “Không, em muốn anh ở nhà với em!”
Tư Nguyên kinh ngạc, xưa nay DuyĐóa luôn sống bằng lý trí, trước giờ cô chưa từng ‘quấn’ lấy anh kiểu này. Suốtnhiều năm qua, dù hai người ‘nương tựa lẫn nhau’ nhưng Duy Đóa cũng chưa mộtlần ‘tùy hứng’ bảo anh nhất định phải ở bên cô. Lẽ nào vì thất tình mà khiến côthấy lẻ loi? Anh âm thầm bất an, nhưng nhìn mãi vẫn không nhận ra điều bấtthường.
Bầu không khí hơi ngưng đọng.
Duy Đóa rũ mắt xuống: “Tư Nguyên,thực ra có một thời gian em đã lặng lẽ thích anh.”
Lời của cô khiến Tư Nguyên giậtmình chấn động.
“Em có rất nhiều thiếu sót, trênlưng lại gánh vác trách nhiệm nặng nề, dẫu em có thích anh cũng không dám đeođuổi.” Cô ngước mặt lên nhìn anh, “Dù trong lòng em đã từng vô cùng hy vọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-ngang-trai/2452029/quyen-4-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.