“Cô gái, cô cũng là chủ nợ à?”
Cô dựa người vào vách tường với tưthế này đã lâu thật lâu.
Ở đây quả thật không hề an toàn.
Bên ngoài ‘căn nhà’ nơi cô và gãtừng chung sống, thỉnh thoảng có đám người tới lui và ai nấy cũng đều hỏi cùngmột vấn đề.
“Vâng, tôi cũng là chủ nợ.” Cô têtái gật đầu thừa nhận.
Từ hôm gã nói sẽ kết hôn với TrầnÔn Ngọc, rồi bay qua Canada định cư để tránh phong ba, thì tâm trí cô luôn bấtổn.
“Anh ta thiếu cô bao nhiêu?” Đây làvấn đề mọi người quan tâm.
“Rất nhiều mà cũng rất ít.” Côhoảng hốt trả lời.
“Đằng nào tôi cũng nhất định phảibắt anh ta trả tiền, nếu không trả thì kêu anh ta nhảy lầu đi!” Vài người dẫnđầu ầm ĩ.
Duy Đóa bỗng nhiên cáu kỉnh. Tạisao mọi người đều cảm thấy chỉ có hai con đường để lựa chọn, một là nhảy lầuhai là bỏ trốn? Tại sao mọi người không cùng nhau chung sức vượt qua khủnghoảng này?
“Lợi nhuận cao luôn đồng nghĩa vớirủi ro lớn. Ban đầu mọi người đem tiền bỏ vào đây thì chắc đã tính trước đượctỷ lệ rủi ro rồi, bây giờ đâu cần ai nấy cũng giả vờ vô tội?” Cô không nhịn nổimà cất giọng gay gắt.
Đám đông thở một hơi lạnh toát,chẳng ai dám tin lúc này còn có người đi nói giúp dân cho vay nặng lãi.
“Tôi nhận ra cô rồi, cô từng làmtrong công ty bảo đảm!” Có người tinh mắt nhận ra cô.
Ngay tức khắc, cả đám đông nhốnnháo.
“Bọn tôi tới đòi tiền lương.” TưNguyên kịp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-ngang-trai/2452026/quyen-4-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.