Thu nợ xong, trên vai gã cũng nóngbừng đau đớn. Đây là hậu quả của vụ đánh nhau vừa rồi, khi đối phương ở vào thếsống chết nguy cấp thì nảy sinh một bản năng sinh tồn, sử dụng toàn sức lực cầmcây gậy gỗ quật thẳng về phía gã. Dĩ nhiên, cuối cùng người nọ vẫn bị gã đánhgục.
Bôn ba cả một ngày trời, dù lâu rồigã không xông pha ‘tiền tuyến’ nhưng vẫn uy phong lẫm liệt.
“A Kiến, ‘người là sắt, cơm làthép’, [1] cả điểm tâm lẫn cơm trưa anh đều chưa ăn, chúng ta nên kiếm chút gìlót dạ trước đi!” Bốn giờ chiều, Que Củi khuyên nhủ gã.
[1]Nguyên tác ngạn ngữ: Nhân thị thiết, phạn thị cương – ý nói con người làm gìcũng cần phải ăn uống đầy đủ để bảo đảm sức khỏe (baidu).
Thế mà gã chỉ đáp ngắn gọn có mộttừ: “Bận!”
“A Kiến, anh tài quá rồi, anh tựmình xuất quân có một ngày mà đã thu về khoản tiền cực lớn, bây giờ anh bớtcăng thẳng đi!”
Ấy vậy mà gã nhìn đồng hồ rồi lắcđầu: “Không, tôi không đủ thời gian!” Bây giờ cách thời gian Nhiếp Lạc giao hẹntrả tiền lời rất gần. Dứt lời, gã kéo theo vài tên thuộc hạ hung hãn gõ cửa mộtngôi nhà.
Que Củi cũng đành miễn cưỡng đuổitheo.
Cánh cửa vừa mở ‘két’ một tiếng,thì xuất hiện một khuôn mặt tươi cười. Gương mặt ấy rất trẻ, khoảng chừng bamươi tuổi. Tuy nhiên, dáng điệu hầm hầm của Hình Tuế Kiến khiến anh chàng tuổitrẻ kia giật nẩy mình.
“Mở cửa.” Mặc dù ngang tuổi, nhưngHình Tuế Kiến luôn làm người ta tự nảy sinh cảm giác bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-ngang-trai/2452024/quyen-4-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.