Tấm rèm cửa sổ vẫn hoàn toàn khépchặt và căn phòng không bật đèn, Hình Tuế Kiến đứng trong bóng tối nhìn đăm đămxuống dưới lầu.
Cách xa tới hai mươi mấy tầng, thựcra mọi thứ bên dưới chỉ là một đốm đen nho nhỏ. Thế nhưng thị lực của gã rấttốt, tốt đến nỗi qua khe hở của tấm rèm cửa sổ, chẳng cần cố sức tìm kiếm quálâu mà gã vẫn có thể nhìn thấy bóng cô và cả người đứng canh giữ đằng sau cônữa.
Dưới ngọn đèn đường, gương mặt xinhđẹp mà kiêu kỳ kia trông xanh xao và buồn bã. Gã gần như si mê ngắm nhìn, đemmọi cử động của cô thu vào mắt rồi giấu nhẹm xuống đáy lòng. Gã cố tình khôngbật đèn, giả vờ như nhà vắng người, chẳng phải vì né tránh chủ nợ mà bởi vì cô.
Gã quay lưng lại, cố ép mình đừngnhìn cô nữa. Sắc mặt gã rất kém, toàn thân từ trên xuống dưới đều đeo mang mộtnỗi đau máu thịt bị bong tróc, quấn bện vào người.
Gã không muốn chạm vào cô, thế màkhi vừa chạm vào thì như củi khô gặp lửa nóng. Gã đã cật lực kiềm chế nhưng cơthể còn thành thật hơn trái tim gấp nhiều lần. Còn cô thì sao? Gã vẫn tìm khôngra cảm giác trong lòng cô, tại sao bỗng dưng cô không muốn chia tay? Chỉ thếthôi cũng đủ khiến gã rối bời.
Gã dựa người vào thành giường, ngửađầu nhìn lên trần nhà chăm chú lâu thật lâu.
…
Sáng ngày thứ hai, Nhiếp Lạc hẹngặp gã.
Trong hộp đêm, ban đêm thối rữa thìban ngày cũng âm u huyền ảo.
“Đại ca, tại sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-ngang-trai/2452022/quyen-4-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.