Một giờ sáng, gã lái chiếc SUV chạytrên con đường rừng mọc đầy cây cỏ vắng vẻ phía trước. Cuối cùng, gã dừng xetại một kho hàng sắt thép bỏ hoang.
“Đúng, bắt đầu từ ngày mai các anhkhông cần đưa cơm và ‘tiếp đãi’ anh ta nữa.” Gã vừa nói chuyện điện thoại vừamở sợi dây xích, đẩy cánh cửa sắt kêu ‘cót két’.
Cánh cửa sắt vừa mở, trong phòng vôcùng u ám và một thứ mùi tanh tưởi xông vào mũi. Gã không đi vào mà đứng dướiánh trăng, nhắm ngay vị trí manh chiếu lác ném chiếc chìa khóa qua.
Chiếc chìa khóa rơi xuống đất kêulanh lảnh, vật thể nằm trên manh chiếu lác khẽ giật giật. Đầu vật thể kia kiệtsức rũ xuống, hệt như không biết hôm nay là năm nào và chẳng có hứng thú đi tìmhiểu động tĩnh quanh mình.
Hình Tuế Kiến nhìn chằm chằm vậtthể chậm chạp kia, rõ ràng anh ta đã được dạy dỗ xứng đáng.
“Tống Phỉ Nhiên, mày được tự do!”Bỏ lại một câu nói lạnh lùng, gã xoay gót rời đi.
Nghe tiếng gã, vật thể kia do dựvài giây rồi sau đó run rẩy. Anh ta rề rà một lúc mới bắt đầu lần tìm món đồvừa cất tiếng kêu lanh lảnh ban nãy. Hai tay anh ta run run sờ soạng lung tung,hai đầu gối anh ta kiệt sức, mỗi động tác đều vang lên tiếng ‘leng keng’, đó làtiếng kim loại ma sát vào mặt đất.
Vất vả lắm anh ta mới đụng tới mộtvật nho nhỏ như chiếc chìa khóa, anh ta vội vàng dùng hai tay mở cùm chân mình.Tiếng kim loại vang lên thay cho lời giải đáp, tiếp đó là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-ngang-trai/2452014/quyen-4-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.