Hình Tuế Kiến về nhà.
“Không, tôi không qua chỗ của emđâu, tôi muốn ngủ một giấc.” Từ tối qua tới giờ gã thức trắng đêm nên rất mệtmỏi.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ không chạylung tung.” Gã không muốn đụng độ với nhóm chủ nợ, nếu bị chặn lại thì e rằngsẽ làm ‘giao thông’ hỗn loạn.
Trong điện thoại, Ôn Ngọc còn muốnnói gì đó.
“Em chưa già mà đã yếu.” Gã thởdài, cô lải nhãi mãi làm lỗ tai gã chịu không nổi.
Ôn Ngọc trầm mặc, hồi lâu sâu mớinói nhỏ nhẹ: “Em lo cho anh…” Chỉ mua một gói thuốc mà gã đi tới hai – ba tiếngđồng hồ, thật hù chết người ta.
Gã im lặng một lát rồi nói: “Tôi xinlỗi đã để mọi người phải gánh chịu mấy việc này với tôi.” Hiện giờ ba người bọnhọ đều ngồi chung thuyền với gã, muốn giữ cho bọn họ khỏi bị liên lụy thì thậtvô cùng gian nan.
Không đợi Ôn Ngọc nói thêm gì, gãvứt điện thoại qua một bên, thở dài thườn thượt rồi ngửa người ra sau để đầumình dựa vào thành ghế sofa và nằm im bất động.
Thật may là gã được phép mệt mỏi,giữa ý thức mơ hồ gã thấy mọi thứ bên cạnh đều quá xa xôi.
Tịch mịch, lẻ loi và vướng víu.
“Hình Tuế Kiến…” Có người nhẹ nhànglay gọi gã.
Gã mở choàng mắt, thế mà người đólại là cô…
“Bọn mình…” Kiều Duy Đóa khẽ mởmiệng, dịu dàng hiếm thấy.
Trong mắt cô lấp lánh thứ ánh sángkhác thường, một thứ áng sáng mà gã hằng mong đợi từ lâu. Vì thế gã cố gắnglắng nghe, thật nỗ lực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-ngang-trai/2452011/quyen-4-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.