Kiều Duy Đóa đứng trước cửa nhàHình Tuế Kiến, cô mang giày cao gót, vì đứng quá lâu nên phải ngồi xuống xoabóp đôi chân hết lần này tới lần khác.
Gã ở tầng trên cùng nhưng ngoàicửa, trên hàng lang đều dính đầy màu sơn đỏ và dòng chữ ‘trả tiền!!!’ nổi bật.Hai chữ đó còn kéo thêm rất nhiều dấu chấm than nữa. Cô cứ ngỡ cảnh tượng gaygo này chỉ xuất hiện trong phim truyền hình, hóa ra nó cũng xảy ra ở đời sốngthực.
Đã hơn một giờ sáng, có lẽ gã sẽkhông về? Trước đó cô thử gọi điện thoại cho gã vài lần nhưng điện thoại luôntrong tình trạng khóa máy.
Bây giờ gã đang ở đâu? Ở với ai?Tối nay gã có về nhà không? Ai ngủ bên cạnh gã? Có lẽ, cô sẽ tìm thấy gã ở chỗngười kia, nhưng Kiều Duy Đóa không hề muốn đi thử. Cô ngoan cố đứng trước cửa,bàn tay xiết chặt chiếc điện thoại. Dẫu cô biết mình đã đợi hơn năm tiếng đồnghồ, đợi chờ với một hi vọng mong manh. Thế nhưng tại sao cô không muốn từ bỏ?
Chân cô đau nhoi nhói, rốt cuộc côkhông chịu được nữa mà đành ngồi dựa vào cạnh cửa.
Hai giờ sáng, Hình Tuế Kiến mỗi tayxách mỗi cái lồng về nhà. Mới liếc thoáng qua cửa, gã đã thấy một bóng dáng yêukiều ôm một túi hồ sơ màu vàng ngồi đó.
Gã cau mày thật sâu, đặt hai cáilồng sắt trong tay xuống và lấy chìa khóa ra mở cửa.
Tiếng ổ khóa chuyển động đã đánhthức Kiều Duy Đóa, cô vội vàng ngước mắt lên. Gã mở cửa mà chân cô tê rần đếnmức không đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-ngang-trai/2452016/quyen-4-chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.