Chương trước
Chương sau
Thời kỳ chiến tranh lạnh bắt đầu!

Kể từ sau ngày đó, bất cứ ở nhà hayở công ty, Kiều Duy Đóa và Hình Tuế Kiến đều giống như vua không muốn gặp vua.Cả hai chẳng nói với nhau lời nào, mà còn đối xử với đối phương như người vôhình.

Trên thực tế, Kiều Duy Đóa chínhthức xin nghỉ phép ở công ty, vả lại cô cố tránh giáp mặt Trần Ôn Ngọc. Nếutình cờ không thể tránh thì dù trong lòng hai người ngầm hiểu, cũng tận lực xemviệc kia như chưa từng xảy ra.

Giông bão lần này kết thúc một cáchbình thản làm cô thấy yên tĩnh đến kỳ dị.

Quái đản hơn là, chỉ cần có cơ hộithì Trần Ôn Ngọc sẽ nhìn cô chằm chằm đến ngơ ngẩn. Không, nói chính xác hơnchị ta nhìn chằm chằm vào vùng bụng phẳng lì của cô mà ngơ ngẩn. Tình huống kỳlạ ấy khiến cô khó bề tưởng tượng, cô định nhanh chóng tìm việc mới để sớmthoát khỏi cảnh khốn đốn này.

Ngày vẫn là ngày trôi qua như thế.

“Mẹ, con muốn ăn kem!” Tiểu Lộnggiương mắt nhìn tủ lạnh.

“Con ăn ít thôi đấy.” Cô căn dặn.

Mọi chú ý của cô đều tập trung vàotrang thông báo tuyển dụng. Con mèo cào xột xoạt trên đùi cô, cô vừa vuốt vetrán nó vừa cẩn thận lật tờ báo, đồng thời cũng ngước nhìn đồng hồ và cánh cửachính.

Dạo này Hình Tuế Kiến về nhà rấttrễ. Hơn nữa mỗi lần gã về thì trông sắc mặt hơi mệt mỏi, dường như đang gặpviệc khốn khó.

Cô nghĩ chắc gã bận rộn nhiềuchuyện phiền phức.

“Tôi xin lỗi đã để cho em thấy cảnhmấy đó.” Cô nhớ hôm ấy trước khi bước đi, chính tai cô nghe gã nói lời xin lỗivới Trần Ôn Ngọc. Chắc mấy vài ngày nay gã bận dỗ dành Trần Ôn Ngọc, phòng hờ‘hậu phương’ bốc cháy.

Trong nhà có kem cốc quế, [1] nênTiểu Lộng bê hộp kem múc mấy miếng rồi đưa tới miệng cô.

[1]Ice cream cone. Mang nhiều hình dạng, nhưng đa số là hình nón.

“Mẹ, mẹ con mình ăn chung đi.”

Cô lắc đầu. Dạo này dạ dày của côhơi khó chịu, trước kia cũng vậy, mỗi lần bị áp lực quá lớn thì cô liền mắc bệnhbao tử, ăn đồ lạnh này nọ sẽ làm dạ dày thắt lại thành cụm.

Trước nhà bỗng vang lên tiếng vặn ổkhóa, khiến toàn thân cô đều căng thẳng.

Một bước chân trầm ổn kèm theohương rượu nhè nhẹ đi vào.

Cô khẽ nhíu mày.

“Ba, ba về rồi!” Tiểu Lộng vuisướng nhảy khỏi sofa, chạy ra cửa chào đón thân hình cao lớn kia.

Cô không ngoái đầu mà vẫn tập trungtinh thần lật tờ báo trên tay, chỉ có điều cô chẳng thể đọc được một chữ nàotrên đó.

Gã không chào hỏi cô và cô cũngthế.

“Ba à, ba lại uống rượu rồi!” TiểuLộng bịt mũi.

Gã xoa nhẹ mái tóc Tiểu Lộng, “Baphải đi xã giao nên uống một tí.”

Dạo này hình như gã đột nhiên đi xãgiao rất nhiều.

Gã cởi giày, vì để giữ thăng bằngnên gã ngồi xuống bậc tam cấp.

Xem ra, gã không hẳn chỉ uống mộtít.

Chiếc TV trong phòng khách đangphát bản tin mới nhất của buổi tối, một công ty trách nhiệm hữu hạn giày datuyên bố ngừng sản xuất, toàn thể công nhân nhà máy giày tụ tập trước cổng đểđòi tiền lương, khiến sở lao động phải có mặt để giải quyết.

“Ba, ăn một miếng kem nhé.” Tiểu Lộngthân thiết nghiêng người.

Con mèo cũng muốn chạy qua, nhưngDuy Đóa đang trong tâm trạng bồn chồn chỉ nhấc chân lên một cái đã khống chếđược con mèo.

“Được.” Gã đáp.

“Ba thích hương vị nào?” Tiểu Lộngđang cầm hai cây kem hai màu hỏi.

Tiểu Lộng vẫn còn tìm hiểu cái nàothích, cái nào ghét của ba mà không biết mệt.

“Vị nào cũng được.” Thực ra, gãkhông thích ăn kem lắm.

“Tiểu Lộng thích vị vanila.” TiểuLộng nhăn mày, có điều vị vanila còn ít.

Gã liếc thoáng qua hộp kem còn rấtnhiều vị sô-cô-la, nói: “Ba ăn vị sô-cô-la!”

Nghe vậy, mặt mày Tiểu Lộng hớn hở,chạy tới múc một muỗng kem to cho gã.

“Ba, dạo này con ngoan lắm, khi bacó ở nhà con đều nhốt con mèo lại!” Tiểu Lộng kể công.

Gã gật đầu, ăn miếng kem. Tiểu Lộnglại múc một miếng to nữa, dù trong miệng gã còn đầy kem nhưng gã vẫn nuốtxuống.

“Được rồi, Tiểu Lộng, con ngủ sớmđi.” Cô nhàn nhạt nói.

Màn ấm áp này bị phá hỏng làm TiểuLộng bĩu môi mất vui, nhưng bé vẫn ngoan ngoãn đứng dậy.

“Khoan đã, con mang cái này tới chomẹ đi, để mẹ con chọn trường cho con.” Gã rút trong cặp một xấp hồ sơ.

Tiểu Lộng phải nhập học trong thángchín, vấn đề này vô cùng cấp bách nên kế hoạch tối nay gã đã thực hiện thànhcông.

Tiểu Lộng nhận lệnh, vội vàng chạytới phía mẹ.

Kiều Duy Đóa khẽ giật mình. Vấn đềnhập học cho Tiểu Lộng cứ kéo dài hết ngày nay qua ngày khác, nhưng cô khôngmuốn xin gã giúp đỡ. Hiện giờ đã sát ngày báo danh vào trường, cô gần như khôngcó hi vọng và chuẩn bị để Tiểu Lộng nhập vào trường gần nhất dựa theo hộ khẩu.

Gã mang về ba bộ hồ sơ, gồm: trườnghọc cũ của bọn họ, trường Quốc tế và trường trung học trọng điểm số 6.

“Con đi hỏi ba xem, mấy trường nàythật sự để mẹ chọn hả?” Cô liếc lướt về phía cầu thang.

Tiểu Lộng vội vàng chạy tới chỗ gã.

“Ba nói chưa rõ sao? Hay mẹ connghi ngờ cả chút việc này mà ba cũng không đủ khả năng?” Gã lãnh đạm trả lời.

Tiểu Lộng lại tiếp tục chạy qua chỗmẹ.

“Không phải mẹ nghi ngờ mà là sợuổng công, mẹ không thể lấy tiền đồ của Tiểu Lộng ra đùa.”

Tiểu Lộng lại chạy, chạy, chạy.

“Nói cho cùng là mẹ con không tintưởng ba?”

Tiểu Lộng lại chạy, chạy, chạy.

“Ba con muốn nói sao thì tùy, chọntrường Quốc tế đi.” Cô gấp hồ sơ lại.

Sự lựa chọn của cô làm gã hơi bấtngờ, “Tiểu Lộng, tới hỏi mẹ con sao lại chọn trường này? Nếu vào trường đó thìmỗi tuần chỉ được gặp con một lần, mẹ con chịu nổi không?”

“Con tới nói với ba, chịu không nổicũng phải chịu, mong ước con gái thành phượng hoàng là tâm trạng của mẹ.”

“Con tới hỏi mẹ, tại sao không chọntrường cũ của ba mẹ?”

“Con bảo ba con hãy ngẫm nghĩnguyên nhân đi.”

Sau khi nhận lời nhắn đó, gã imlặng. Cô sợ gặp người quen ư?

“Cá nhân ba thấy trường trung họctrọng điểm số 6 thích hợp hơn.”

“Con tới nói với ba, trường trunghọc trọng điểm số 6 toàn học sinh giỏi, mẹ sợ thành tích của con theo khôngkịp, áp lực quá lớn sẽ có kết quả phản ngược.”

Gã nhíu mày, nói: “Tiểu Lộng à, concó nghĩ tới chuyện kia không?” Phiên tòa sắp mở, nếu Tiểu Lộng vẫn không thểđối mặt với sợ hãi và ám ảnh, thì chẳng có cách nào làm bằng chứng chống lạiTống Phỉ Nhiên trên tòa.

Quả nhiên, sắc mặt Tiểu Lộng lộ vẻe ngại.

Trong lòng gã đã có đáp án.

“Tiểu Lộng, ba tin tưởng con, contới hỏi mẹ xem tại sao lại coi thường con?” Cô gần như không hề nhắc tới mộtchữ Tống Phỉ Nhiên, để giảm căng thẳng cho con gái mà cô định nuông chiều sinhhư sao?

Tiểu Lộng chạy tới mệt nhoài.

“Ba, mẹ, hai người có thể ngồixuống từ từ bàn luận về vấn đề của con được không?” Chạy tới chạy lui đưa tinmột hồi khiến bé mệt đừ mà bọn họ vẫn cứ tiếp tục.

Im lặng, im lặng, cả cô và gã đềuim lặng, không ai chịu buông kiêu ngạo xuống trước.

“Bỏ đi, trường Quốc tế thì trườngtrường Quốc tế.” Ba ngôi trường này gã đều chọn kĩ, mỗi trường có một nétriêng. Gã nói xong thì đứng dậy đi thẳng lên lầu mà chẳng hề ngoảnh lại.

Cô ngồi dưới lầu cứng đờ một lát,rồi mang tâm trạng bồn chồn xem TV.

Đèn phòng khách đều tắt ngóm, điềudưỡng Ngô đã đưa Tiểu Lộng đi ngủ. Cô chầm chậm đứng dậy, bước từng bước lênlầu.

Tới lầu hai, trong phòng tối om.

Cô thay quần áo trong màn đêm, lúccô định xỏ tay vào chiếc áo ngủ thì cánh tay bị giữ lại làm cô chết sững.

Hương rượu nhàn nhàn từ phía sau ậptới, cô nhắm mắt cũng biết đó là ai. Bởi dù đang trong thời kì chiến tranhlạnh, nhưng hầu như phần này đều được trình diễn hằng đêm. Quả nhiên cô bị ômngang ném mạnh lên trên giường, tiếp đó là một thân hình cường tráng đè côxuống mặt nệm.

Bỗng dưng những gì cô hít vào đềulà hơi thở đầy nam tính của gã. Làn da gã nóng rực, hô hấp Duy Đóa bắt đầu rờirạc làm cô phải dời mắt đi. Không có màn dạo đầu cũng chẳng để cô có cơ hội hítthở, gã xông thẳng vào như một ngọn lửa dây dưa giữa chiến dịch chinh phục vàbị chinh phục.

Nó điên cuồng tựa như cô vừa bị mộttrận cuồng phong bão táp càn quét qua, nhưng ngoài giao hoan thì mọi thứ đềurỗng tuếch.



Sau cuồng nhiệt nghiêng trời lệchđất thì căn phòng chìm vào tĩnh lặng.

Toàn thân cô bị cưỡng ép đến khôngcòn hơi sức, nằm im lìm tại chỗ.

Bên song cửa phòng ngủ có đốm lửanhỏ, ánh sáng lóe lên trong đêm tạo thành một chấm đỏ sậm và tỏa ra mùi khóithuốc nhàn nhạt.

Cô nhíu mày, dạo này cô thường ngửithấy mùi khói thuốc, nhưng cô lười nói chuyện mà chỉ đưa tay mò mẫm vào ngănkéo.

Gã vẫn ngồi hút thuốc bên cửa sổ vàlặng lẽ chăm chú theo dõi mọi hành động của cô.

Cô đụng tới lọ thuốc nhưng vì trượttay làm nó rơi xuống sàn nhà lăn xa đến mấy mét. Cô thu tay lại, lười phảixuống giường và mệt mỏi từ bỏ. Cô quá mệt, chắc đêm nay cô vẫn có thể đi ngủ màkhông cần dùng tới thuốc.

Gã bước về phía cô, duỗi cánh taydài ra nhặt lọ thuốc đưa cho cô.

Duy Đóa im lìm mở nắp lọ, đổ viênthuốc con nhộng ra cầm ly nước uống vào.



Gã dụi điếu thuốc và lên giường.

Cô nằm đưa lưng về phía gã.

Hai người vẫn tiếp tục im lặngkhông nói gì.



Sáng sớm thức dậy, Kiều Duy Đóa cảmthấy cả người uể oải, ngực căng cứng, đầu óc say sẩm và buồn nôn.

“Mẹ, ba kêu con tới hỏi hôm nay mẹcó muốn tới công ty không?” ‘Cô bé giao liên’ lại chạy lên lầu.

Cô mệt mỏi lắc đầu, cả người khóchịu khôn tả.

‘Cô bé giao liên’ nhận lệnh chạyxuống lầu rồi lại chạy lên.

“Mẹ à, ba hỏi có phải mẹ thấy buồnngủ và buồn nôn không? Nếu mẹ khó chịu thì để ba đưa đi khám.” ‘Cô bé giaoliên’ đọc thuộc lòng.

Cô lại lắc đầu, “Nói với ba con làkhông cần!”

Tiểu Lộng xoay gót xuống lầu truyềnđạt, nhưng mới chạy một đoạn thì cô bé quay người lại hỏi, “Mẹ, có phải mẹ mangthai không?” Vì vậy ba mới hỏi mẹ có buồn ngủ và buồn nôn không?

Tiểu Lộng hỏi vấn đề này làm toànthân Kiều Duy Đóa đông cứng, hình như kinh nguyệt của cô đã trễ ba – bốn ngàyrồi chưa tới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.