Thêm một tuần nữa trôi qua.
Tư Nguyên hơn một lần nhìn chằmchằm vào điện thoại. Đã nhiều ngày qua Duy Đóa luôn bề bộn công việc, cô bậngiúp Tiểu Lộng làm các biện pháp phục hồi chức năng, bận giúp Tiểu Lộng làm cáccuộc kiểm tra kỹ lưỡng, cô bận tới mức… không có thời gian để nhắn tin cho anh.
Trước nay mỗi ngày ít nhất bọn họcũng gởi hơn mười tin nhắn để trao đổi thông tin bệnh tình của Tiểu Lộng, bâygiờ thì điện thoại của anh chưa từng vang lên một tiếng ‘bíp’. Khi anh khôngnhịn được mà gọi điện qua, thì cô luôn bảo mình bận rộn và hẹn lúc khác sẽ hànhuyên.
Cô bận bịu chuyện gì? Còn đang bận‘lừa gạt’ sao? Tiểu Lộng đã tỉnh dậy, anh thấy cô nên thành khẩn nhận lỗi vớiHình Tuế Kiến. Bất kể có hậu quả gì, anh cũng đều tình nguyện làm bạn bên cô.Nhưng rõ ràng cô không nghĩ thế và chẳng cần có sự đồng hành của anh.
Anh tới thăm Tiểu Lộng mới biết, cảtuần nay cô đều ngủ ở bệnh viện, nhiều lắm cũng chỉ giáp mặt Hình Tuế Kiến sơqua trong phòng bệnh. Xem ra, người cô trốn không chỉ riêng mình anh. Tư Nguyênkhông muốn làm người bị cô lẩn tránh nên vài lần anh cố ý chặn đường, lúc cô‘gặp’ anh cũng chỉ nở nụ cười.
“Khéo quá.” Một nụ cười khách sáođến hoàn mỹ.
“Chừng nào Tiểu Lộng xuất viện?”
“Sẽ nhanh thôi.” Cô đáp ngắn gọn.
Qua điều dưỡng Ngô anh mới biết,thì ra Tiểu Lộng còn đau đầu, nhưng khi kiểm tra vẫn chưa tìm thấy vấn đề, ngaycả bác sĩ chuyên gia cũng không rõ nguyên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-ngang-trai/2451935/quyen-2-chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.