Nhận được tin, Hình Tuế Kiến laonhanh đến bệnh viện.
Tư Nguyên cũng vừa tới.
Hai người đàn ông cùng rảo bước vàochung một thang máy.
“Tốc độ của anh rất nhanh.” HìnhTuế Kiến lạnh lùng mím chặt đôi môi mỏng.
Xem ra, điều dưỡng Ngô cũng bịngười nào đó nhắc nhở.
Người ‘bạn thân’ này thật đúng là‘quá tốt’!
“Anh cũng vậy.” Vẻ mặt Tư Nguyênlãnh đạm.
Anh có nghe điều dưỡng Ngô nói, đêmnào Hình Tuế Kiến cũng vào phòng bệnh của Tiểu Lộng ngồi đó một lát.
“Đây là điều đương nhiên, vì tôi làcha của Tiểu Lộng!” Lạnh lùng bỏ lại một câu thì thang máy cũng vừa tới, HìnhTuế Kiến sải bước đi ra trước.
Gã nói năng thuận miệng làm TưNguyên cứng đờ, vậy Duy Đóa vẫn đang…
Điều này không tốt, thật sự khôngtốt. Mặc dù Duy Đóa luôn nghe lời khuyên của anh, nhưng trong chuyện này cô lạikiên quyết làm theo ý mình. Tư Nguyên không dám tưởng tượng, nếu một mai lờinói dối kia bị vạch trần, thì Hình Tuế Kiến sẽ có biết bao tức giận?
Bọn họ kẻ trước người sau chạy tớiphòng bệnh, nhưng khi nhìn thấy hai cô gái vai kề vai ngồi trước cửa phòng thìhọ đều kinh ngạc.
“Sao em lại ở đây?” Hình Tuế Kiếnnhíu mày hỏi.
Cả ngày nay gã tìm Ôn Ngọc khắp nơinhưng không thấy, ai ngờ cô lại tới bệnh viện.
Sắc mặt Ôn Ngọc tái nhợt mất vàigiây, “Lát nữa em sẽ giải thích với anh… Anh mau vào xem Tiểu Lộng trước đi!”Dường như tình trạng của đứa bé kia rất nghiêm trọng.
“Em tới thăm Tiểu Lộng à?” TưNguyên cũng nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-ngang-trai/2451934/quyen-2-chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.