“Cô Kiều, cô còn gì để nói?” Ôn Ngọcgằn từng chữ.
Hóa ra, hai người họ cùng lúc tìmtới cô để ‘tính sổ’.
Duy Đóa phớt lờ câu hỏi của ÔnNgọc, nhưng khi đối diện với Ôn Tâm, cô khẽ rũ mắt xuống. “Vì chuyện mua kẹomừng mà khiến cô mất vui sao? Nếu đúng vậy, tôi có thể giải thích.” Với tínhcách của cô, nếu là việc của người khác thì cô sẽ rất kiệm lời. Nhưng đây làviệc liên quan tới hạnh phúc của Tư Nguyên, làm bạn bè, cô phải có trách nhiệmgiải thích.
“Nếu chỉ vì việc nhỏ này thì tấtnhiên tôi đâu có mất vui, chẳng qua…” Ôn Tâm cảm thấy thật ái ngại, nhưng cónhững lời đã giấu trong lòng từ lâu bắt buộc phải hỏi, “Chị khẳng định haingười chỉ là bạn bè?”
“Tôi và Tư Nguyên chỉ là bạn thân,xin cô đừng hiểu lầm. Nếu tôi đã chọc giận cô, tôi thành thật xin lỗi!” Cô rấthiếm phải cúi đầu với ai, thực sự rất hiếm.
“Nhưng các người làm cho tôi có cảmgiác khác hẳn! Mỗi khi có tôi tới tụ tập ăn uống, chị sẽ vắng mặt, khiến tôinhiều lần nghi ngờ có phải do lần đầu gặp nhau tôi đã nói gì làm phật lòng chị,khiến chị ghét tôi?”
Cô không ghét cô ta, mà cô chỉ là…hơi ghen tị. Cô sợ ghen tị, cô ghét cái cảm giác ghen tị nên cô phải nhắm mắtlàm ngơ. Tuy nhiên, cái đáp án này Duy Đóa không thể nào nói thật với cô ta.
“Không phải như thế đâu, vì côngviệc của tôi khá bận bịu, rất ít thời gian rảnh để tụ tập ăn uống.” Duy Đóa tìmmột lý do.
“Chị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-ngang-trai/2451932/quyen-2-chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.