Ngự dược đúng là ngự dược.
Vết thương trên đùi trái của Tư Hành Phong thực sự chỉ mất thời gian bangày đã lên da non. Tuy rằng bước đi vẫn còn tập tễnh nhưng vết thươngsẽ không bị toạc ra vì vận động, vậy nên cũng không ảnh hưởng tới tốc độ di chuyển. Vết thương bên vai trái cũng đã lên da non, bắt đầu bongvẩy, tin rằng không bao lâu nữa, ngài lại có thể bình thường giống nhưtrước kia, khua đao múa kiếm.
Hai lòng bàn tay của Hạ Phẩm Dưcũng theo đó mà hồi phục hoàn toàn, ngoại trừ một vài vết sẹo mờ, bàntay không còn thấy những vết thương chằng chịt, nổi bao nước như hômtrước nữa.
Nàng kiếm một cành cây vững chắc làm thành chiếc gậy chống đơn giản để Tư Hành Phong đi lại dễ dàng hơn.
Tuy rằng lúc đầu Tư Hành Phong trợn mắt nhướng mày, nhưng sau cùng lại ngoan ngoãn chống gậy bước đi.
Mặt trời dần nhô cao, ánh nắng len lỏi qua tầng tầng lớp lớp những tán ládày đặc, chiếu lên mặt hồ trong vắt phản chiếu thứ ánh sáng rực rỡ, chói lóa.
Hít thở bầu không khí trong lành, tươi mới, ngửi mùi hươngcây cỏ hoa lá tràn trề sức sống, nghe tiếng chim hót nhộn nhịp, vui tai, ngay cả con đường núi dài bất tận phía trước dường như không còn miênman, không điểm dừng nữa.
Hai người bước đi, tốc độ rất chậm, đimột đoạn lại nghỉ một đoạn, nhưng chưa đến chiều tối đã ra khỏi dãy núi, đến một thôn làng không biết tên thuộc vùng lân cận.
Tư HànhPhong gõ cửa nhà một hộ nông dân, ra mở cửa là một vị lão bá tuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-nay-danh-hen-voi-gio-dong/82210/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.