Chương trước
Chương sau
Tư Hành Phong chỉ cảm thấy toàn thân nóng rực như bị lửa thiêu đốt, cảm giác vô cùng khó chịu.
Điều khiến ngài cảm thấy khó chịu nhất là cả thân người như bị tróichặt, hai tay hai chân đều bị trói vào đầu và cuối giường, dù có vùngvẫy đến mức nào cũng không thể thoát khỏi những sợi dây thừng nhỏ.
Bên tai ngài không ngừng truyền đến tiếng cười hỉ hả của ba gã đàn ông.
“Hổ gia, huynh cầm cây nến tới đây làm gì thế?”
“Châu lão đệ, đệ không hiểu đâu, đây là trò mà ta mới học được vài ngày trước, vô cùng thú vị, tận hứng. Ha ha... Ha ha...”
“Vương huynh, cái này được gọi là trò nhỏ nến, đợi chút nữa xem rồi, huynh sẽ cảm thấy vô cùng kích thích.”
“Trò nhỏ nến này cũng cầu kỳ lắm đấy, hai người hãy mở to mắt ra mà nhìn nhé!”
Tư Hành Phong bị trói trên giường, không động đậy được, ngài khó khăn lắmmới quay được đầu sang, qua những lọn tóc rối loạn trên mặt, ngài thấyba người đàn ông cao thấp, gầy béo khác nhau, một người đàn ông trong đó mặt đầy những vết rỗ, đang cầm trên tay một ngọn nến, khuôn mặt khicười nhăn nhúm không khác gì quả táo tàu, cực kì kinh khủng.
Người đàn ông mặt rỗ được gọi là Hổ gia, đưa tay vỗ mạnh lên phần mông củangài, sau đó bật cười lên tiếng “Hôm nay ta sẽ dùng nến nhỏ thành hìnhmột con hổ trên chỗ này của hắn, ha ha... ha ha...” Nói xong, hắn liềnnghiêng cây nến đỏ, một giọt nến nhanh chóng rớt xuống.
Khi giọt nến nóng bỏng rỏ lên làn da, chỉ một giọt thôi đã khiến Tư Hành Phong cứng đờ cả người.
“Có nhìn thấy gì không? Có phản ứng đấy, tiếp nhé, tiếp nhé, ha ha… ha ha…”
Hết giọt này đến giọt khác nhỏ lên phần lưng và mông của Tư Hành Phong, cảm giác nóng bỏng khiến ngài không ngừng siết chặt bàn tay, thế nhưngkhông thể nào thoát khỏi dây trói, chỉ còn biết nghiến răng chịu đựng,ra sức rung lắc thân thể của mình.
“Không được động đậy.”
Phần mông của ngài lại bị bọn chúng vỗ mạnh lên, ngài đau quá, nhìn ba tênđàn ông đốn mạt phía sau lưng bằng đôi mắt rực đỏ, bừng bừng lửa giận.
Hổ gia lại càng cười khoái trá hơn “Lão đây bỏ tiền ra là để tận hưởng,ngươi mà còn dám động đậy khiến cho bổn đại gia mất hứng thì ta sẽ chongươi biết tay.”
Nói xong, hắn lại đánh mạnh lên phần mông và lưng của ngài.
Tư Hành Phong nghiến răng ken két, khẽ rên vài tiếng, không lắc thân người nữa.
“Nào, lại đây, mấy vị huynh đệ cũng chơi đi.”
“Hổ gia, nghe nói nhỏ nến vào chỗ này thì sẽ càng có cảm giác hơn đấy.” Một người đưa tay chỉ vào phía trong đùi ngài.
“Nào lại đây, Hứa huynh, huynh mau chơi đi.”
“Tiểu đệ cung kính chi bằng tuân mệnh.”
Vài giây sau, những giọt nến nóng bỏng liền nhỏ lên phần bên trong đùingài, không thể nào chịu đựng thêm nữa, ngài thét lên đau đớn. Thế nhưng tiếng thét đó lại yếu ớt biết bao.
“Ha ha… ha ha… mọi người cóthấy không? Có phải không? Hắn kêu rồi. Phải kêu lên, như thế thì mới có cảm giác. Tiếp theo đến lượt ai? Có thể thay chỗ khác nữa.”
“Để ta, để ta…”
“Á…” Ngài lại thét lên đầy thảm thiết, lúc này một giọt nến nóng bỏng rỏ lên lòng bàn chân ngài, cảm giác đau đớn thấu tim gan đó khiến ngài khôngngừng vùng vẫy. Chỉ có điều dù có giãy giụa đến mức độ nào thì cũngchẳng thể thoát khỏi sợi dây thừng đang trói chặt lấy thân mình, ngàibất lực âm thầm chịu đựng nỗi đau đớn, khổ sở khó chịu.
Bởi vì ngài cứ thét thành tiếng, bọn chúng lại càng trở nên phấn khích, thích thú hơn, càng tận lực hành hạ, giày vò ngài hơn.
Cả đêm hôm đó, ngài cảm giác làn da toàn thân mình như bị lửa thiêu đốt.
Ngài không ngừng vùng vẫy cánh tay, ra sức thét lớn đến khô cổ họng “Khôngđược… bỏ ta ra… các ngươi là lũ súc sinh… không được làm vậy… mau thảta ra… ta nhất định sẽ giết chết các ngươi…”
Hạ Phẩm Dư đang ngủsay liền bừng tỉnh bởi tiếng thét của Tư Hành Phong, nàng mở mắt, nhìnsang ngài đang mồ hôi lấm tấm đầy đầu, không ngừng vung tay vung chân,nét mặt tỏ ra cực kỳ đau đớn, khổ sở, miệng không ngừng rên lên “Súcsinh… ta sẽ giết chết các ngươi…ta sẽ giết chết lũ súc sinh các ngươi…”
Đây là ác mộng.
Nàng nắm bàn tay ngài rồi gọi lớn “Hầu gia, mau tỉnh lại đi!”
“Súc sinh… ta nhất định sẽ giết chết các ngươi… lũ súc sinh, cầm thú…”
“Hầu gia, mau tỉnh lại đi.”
Ngài giãy giụa trong khổ sở một lúc, sau cùng cũng tỉnh khỏi cơn ác mộng.Ngài nhìn nàng bằng đôi mắt căm hận, đưa tay ra bóp chặt cổ của nàng.
Cổ họng đột nhiên bị bóp chặt, Hạ Phẩm Dư không thể nào thốt nên lời, chỉcòn biết đưa tay lên đẩy bàn tay của Tư Hành Phong ra, thế nhưng chẳngthể nào địch lại sức lực của ngài. Bị ngài bóp cổ lâu đến mức sắp nghẹtthở đến nơi, trong lúc hoảng loạn, nàng chỉ còn biết đưa tay ấn mạnh vào vết thương trên vai ngài. Bị đau, ngài liền buông lỏng tay ra.
Nỗi đau truyền từ đôi vai tới khiến Tư Hành Phong tỉnh táo hoàn toàn, mơmàng nhìn Hạ Phẩm Dư. Im lặng một hồi, ngài liền đưa tay lên sờ vào vaitrái của mình, từ từ ngồi dậy, quay người sang hướng khác, không thèmnhìn nàng, y phục trên người rơi xuống để lộ ra khuôn ngực rắn chắc.
Ngài ngây lặng người, quay đầu nhìn Hạ Phẩm Dư, đôi mày cau chặt.
“Xin Hầu gia thứ tội, trước đó Hầu gia hôn mê bất tỉnh, không tiện đắpthuốc, cho nên nô tì to gan xé rách y phục của ngài để liệu thương.” HạPhẩm Dư quỳ xuống đưa lời giải thích “Những y phục khác đều ướt cả,nhưng đều đã được nô tỳ hong khô, để nô tì lấy cho ngài thay.”
“Không cần đâu, để ta tự lấy.” Tư Hành Phong vứt y phục đắp trên người mìnhsang cho nàng, vừa định đứng dậy, ai ngờ lập tức ngã xuống.
Ngàiảo não nhìn vết thương đau đớn trên đùi trái, đều được băng bó lại tử tế bằng miếng vải màu ghi. Ngài từ từ quay đầu nhìn Hạ Phẩm Dư để tìm đápán.
Hạ Phẩm Dư nhìn thấy vẻ chán nản trong ánh mắt ngài, cúi đầuđáp “Khi nô tì tìm thấy Hầu gia, đùi trái của Hầu gia đã bị thương nhưvậy rồi.”
Tư Hành Phong nhìn nàng rồi lại nhìn đùi trái của mình, bật cười một cách dị thường. Vai trái bị thương, đùi trái cũng bịthương nốt, nửa thân người không thể nào động đậy, chẳng khác nào phếnhân. Hạ Phẩm Dư đứng dậy, đưa y phục khô đến trước mặt ngài, nhẫn nạimột hồi lâu, sau cùng mới nói “Để nô tì hầu hạ Hầu gia thay y phục.”
Tư Hành Phong quắc mắt lên nhìn nàng, tức giận lên tiếng “Hầu gia? Ở nơiquỷ tha ma bắt này chỉ có mỗi hai người chúng ta mà ngươi vẫn gọi ta làHầu gia sao? Không cho phép ngươi gọi là Hầu gia nữa.”
Bởi vì tức giận, lồng ngực ngài hít thở khó khăn, ảnh hưởng đến vết thương bên vai trái, đau đớn khiến ngài không khỏi cau chặt đôi mày.
Hạ Phẩm Dư mím môi, thẳng thắn nói “Hầu gia đừng tức giận, ngài chưa hề tàn phếđâu. Vết thương trên đùi trái chỉ là ngoài da, không hề tổn thương đếngân cốt. Vết thương trên vai trái sẽ hồi phục chậm hơn đôi chút, có lẽmột khoảng thời gian tay trái sẽ không có sức lực, nhưng không thể đếnmức độ tàn phế.” Nàng biết rõ tính khí của ngài, từ lần bị ốm ngài nhấtquyết không chịu uống thuốc, nàng đã hiểu rõ mọi chuyện. Bất luận nóigì, làm gì, ngài cũng thích chọn những thứ khó khăn, thẳng thắn.
Tư Hành Phong lạnh lùng ngước mắt nhìn nàng, tại sao mỗi lần ngài cảm thấy yếu đuối nhất thì người phụ nữ này đều ở bên cạnh? Bây giờ nàng còn dám lên tiếng dạy bảo ngài nữa? Không hề tàn phế? Từng lời thẳng thắn không chút che giấu, nhưng khi nói những lời này liệu nàng có suy nghĩ đếntâm lí của người bị bệnh là ngài không?
Đưa mắt nhìn sang tập ngân phiếu trên mặt đất, rồi nhìn về phía nàng, ngài hỏi “Tay nải đâu rồi?”
“Ở đây ạ.” Hạ Phẩm Dư thận trọng đưa tấm vải màu xanh lam đã được hong khô ở phía sau lưng lại.
Tư Hành Phong lườm nàng nói “Ta cần cái này làm gì? Ta hỏi ngươi những thứ bên trong đâu rồi?”
Hạ Phẩm Dư mím môi, mặt không biểu cảm, nàng đương nhiên biết ngài muốnthứ gì. Trước đó tay nải bị ngâm trong nước, đương nhiên là phải hongkhô, y phục vẫn chưa khô hẳn, ngân phiếu vẫn còn la liệt trên mặt đất,bên trong chỉ còn hai lọ thuốc và túi da dê kia thôi, nàng đâu thể nàocùng hong lên ngọn lửa? Thực ra nàng hoàn toàn có thể lấy mấy thứ đồ đó cho ngài, chỉ có điều, đôi mắt ngài giận giữ quắc lên, giọng nói cáukỉnh, khiến nàng bực bội, nên nàng cố tình chọc giận ngài, để xem vớithân hình không thể cử động, liệu ngài có bật dậy đuổi đánh nàng không?
“Ồ, là ở đây.” Nàng chậm rãi đưa hai lọ thuốc và chiếc túi da dê cho ngài.
Tư Hành Phong thấy lọ thuốc với chiếc túi da dê vẫn còn nguyên, trong lòng cũng cảm thấy an tâm hơn. Ngài mở chiếc túi da dê, nhìn mấy tờ giấyviết đầy tên họ nằm bình an trong đó liền thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Bản danh sách này là Hạ Chi Lạc đưa cho ngài khi cứu ngài từ Hiệt Hương Các ra, trên đó viết tên tất cả những người đã ra vào căn phòng mà Tư HànhPhong từng bị nhốt trong Hiệt Hương Các.
Nhìn những cái tên màđích thân ngài đã dùng mực đỏ gạch đi, bàn tay ngài bất giác nắm chặtthành quyền. Ngài mở trang giấy cuối cùng, nhìn vào những cái tên saucùng chưa bị gạch, đôi mắt rừng rực lửa hận.
Ngài lặng lẽ gào lên “Hà Văn Hổ, Vương Lão Bảo, món nợ này, cuối cùng cũng có thể tính sổ được với hai ngươi rồi.”
Hạ Phẩm Dư thấy ánh mắt chất đầy thù hận của Tư Hành Phong, cảm giác thấp thỏm bất an tức thì theo đó bùng lên.
Nàng nhìn ra ngoài cửa động, trời đã bắt đầu sáng.
Nàng đứng dậy nhặt từng tờ ngân phiếu đã hong khô trên mặt đất gom thành một tập rồi đưa tới trước mặt Tư Hành Phong.
Tư Hành Phong lạnh lùng nhìn xấp ngân phiếu đó rồi nói “Tạm thời ngươi hãy giữ lấy.” Ngài vừa nói vừa đưa tay phải lên, bắt đầu cởi y phục vấy đầy bùn đất trên người một cách khó khăn. Có lẽ vì dùng sức quá mạnh, chạmphải vết thương, cảm giác đau đớn thấu xương lại dâng lên dữ dội.
Hạ Phẩm Dư nhận lấy tập ngân phiếu cất đi, lúc vừa quay lại thấy nét mặtkhốn khổ của ngài, bèn dịu dàng nói “Cứ để nô tì hầu hạ Hầu gia thay yphục.” Nàng bước tới, định giúp đỡ, Tư Hành Phong liền bực bội quát lớn“Ngươi mau cút ra xa cho ta.”
Ngài không cần sự giúp đỡ của nàng, ngài vẫn chưa tàn phế đến độ phải nhờ người khác thay y phục hộ, thếnhưng cánh tay trái hoàn toàn không thể nhấc lên nổi, chỉ dựa vào mộtcánh tay phải, thực sự có chút khó khăn.
Cứ như vậy lặp lại ba lần, ngài chán nản, tức giận ném luôn bộ y phục xuống đất.
Hạ Phẩm Dư thấy vậy, cuối cùng chẳng thể nhịn thêm, đưa tay ra, nhưng lạithấy ngài định đưa tay phản kháng theo bản năng. Nàng phớt lờ, mặc yphục cho ngài, tiếp đó lại thay cho ngài quần với giày mới, tiện thểcũng thay thuốc trị thương luôn.
Qua một đêm, vết thương trên vai đã khá hơn trước nhiều, bắt đầu khô miệng, vết thương trên đùi trái chỉ khoảng hai ngày nữa là có thể hoạt động bình thường.
Nàng cất lọ thuốc Kim Sang Dược đi, trong lòng thầm nghĩ ‘May nhờ lọ thuốc này. Cóđiều lọ thuốc còn lại rốt cuộc là thứ thuốc gì?’ Nàng hoàn toàn khônghiểu nổi, nhìn dáng vẻ của ngài khi nãy hình như lọ thuốc này còn quantrọng hơn cả lọ Kim Sang Dược trị thương nhiều.
Tư Hành Phongthấy nàng im lặng làm hết mọi chuyện, ý định trước đó muốn trút giận đãhoàn toàn tan biến. Sau khi bình tĩnh lại, ngài cố chống nửa thân trên,từ từ nằm lại chỗ ban nãy, quay lưng lại với nàng.
Hạ Phẩm Dưnhìn lưng ngài rồi nói “Chuyện là… nô tì muốn ra ngoài đi hái một vàithứ quả dại về giải khát, một lúc sẽ quay về.” Nàng còn nhớ lúc mới tớiđây, thấy rất nhiều cây cối xum xuê đầy quả dại có thể ăn, cách đâykhông xa lắm. Nàng không biết săn bắt, cũng không biết bắt cá, nhưng ítnhất có thể hái một vài thứ quả dại về giải đói, giải khát.
Thế nhưng thứ đáp lại nàng chính là tiếng vọng của mình trong sơn động, nàng cúi đầu, từ từ đứng dậy rồi bước ra ngoài.
Một lát sau, nàng mang về một bọc đầy quả dại, nói “Ngài đã đói suốt một ngày một đêm, mau ăn chút quả này đi.”
Trả nời nàng vẫn là tiếng vọng của mình. Nàng mím môi, đi đến trước mặtngài, lấy một thứ quả dại, lau lên y phục cho sạch rồi đưa tới cho ngài.
Tư Hành Phong trợn mắt lườm nàng, lạnh lùng lên tiếng “Đói không chết được.”
Hạ Phẩm Dư lạnh nhạt mỉm cười nói “Hôm nay có lẽ đói không chết, nhưng nếu vì tức giận nô tì, ngày mai, ngày kia đều không ăn, không có sức rakhỏi dãy núi này thì sớm muộn gì cũng chết thôi. Này!” Không để tâmnhiều đến lễ tiết, cũng chẳng cần biết ngài có đồng ý hay không, nàngtrực tiếp nhét một vài quả dại đã chín vào tay ngài, còn bản thân cũnglấy một vài quả, lau sạch rồi ăn.
Một ngày một đêm chưa được ăngì, nàng thực sự cảm thấy rất đói, nhai qua loa, nuốt quả vào bụng, sauđó liên tục đưa lên miệng ăn tiếp.
Ngài thấy nàng ăn uống vội vã, bụng cũng bất giác kêu lên ‘ọc… ọc’.
Nàng nghe thấy, liền ngừng nhai, quay đầu qua nhìn ngài, không dám cười quátrực diện, chỉ đành mím chặt môi, quay mặt đi phía khác, lúc này mới dám lén lút mỉm cười.
Thấy lúm đồng tiền hiện lên trên khóm má nàng, ngài biết ngay nàng đang lén cười, trong lòng lại cực kỳ tức giận,nhưng không hề phát nộ, đưa số quả dại lên miệng ăn.
Vị quả dạitươi ngon, ngọt lịm tan dần trong miệng, nuốt vào cổ họng, ngài khôngnén được mà ăn thêm, giống hệt như nàng, nhanh nhanh chóng chóng ăn hếtsố quả trong tay.
Đã ăn qua không biết bao nhiêu sơn hào hải vị,ngài lại chưa từng thấy ngon miệng như lúc này. Ngài bất giác nhớ lại,bộ dạng của bản thân mấy năm trước khi tới bước đường cùng, sống dở chết dở, hàng ngày phải sống dựa vào quả dại và đồ ăn thừa của người khác.Thật không thể ngờ, sau mấy năm tận hưởng hết mọi vinh hoa phú quý, lạiquay trở về hoàn cảnh khốn khổ như năm xưa. Có lẽ ông trời muốn ngàikhắc cốt ghi tâm những tháng ngày đó, cả cuộc đời này cũng không đượcquên.
Thời gian một ngày, nói chậm không chậm, nói nhanh không nhanh nhưng cứ có cảm giác khó chịu.
Tư Hành Phong cả ngày không nói câu nào, ngoại trừ nằm thì lại ngây ngườinhìn vào bản danh sách kia. Hạ Phẩm Dư ngược lại rất bận rộn, đi khắpnơi tìm đồ ăn và cành cây khô để tối về nhóm lửa. Đến tầm chiều tối, cảnửa sơn động đã chất đầy lá và cành cây khô do nàng mang về.
Vếtthương trên tay nàng càng lúc càng thêm nghiêm trọng, ban ngày, nàngtháo miếng băng vải ra, lòng bàn tay mưng mủ, sưng tấy lên, nàng nghiến răng rửa tay trong dòng nước chảy từ trên núi xuống. Người ta thườngnói mười ngón tay nối liền trái tim, cảm giác đau đớn thấu tim đó khiếnnàng chỉ muốn đâm đầu vào vách núi mà chết luôn cho xong.
Nhómlửa xong, nàng liền đưa số quả dại mình vừa hái khi nãy cho Tư HànhPhong, thực ra vốn dĩ có thể đào thêm một ít măng hoặc khoai lang, cóđiều lòng bàn tay nàng quá đau, nên chỉ có thể tiếp tục ăn quả dại.
Ngài nhận lấy số quả dại, nhìn chằm chằm vào bàn tay quấn dày vải của nàng, im lặng hồi lâu.
Mỏi mệt cả một ngày trời, Hạ Phẩm Dư đói quặn cả ruột, rất nhanh nàng đã ăn hết năm, sáu quả liền.
Ngài cau chặt đôi mày, nhìn về phía nàng, thấy nàng ăn vội vã, liền đưa taylấy quả dại nàng vừa đặt lên miệng nói “Ngươi là quỷ đói đầu thai sao?”
Ăn uống vội vã như vậy, cũng không sợ bị nghẹn à? Ngài liền đưa quả dại cướp được cho vào miệng, từ từ thưởng thức.
Nàng ngây người trong giây lát, khó lòng tin được, một con người nho nhã như ngài lại cướp đoạt quả dại trên tay nàng chẳng khác nào một tên sơntặc.
“À… cái đó… không phải lo lắng đâu, vẫn còn rất nhiều quảdại nữa mà, để nô tì đi hái thêm.” Nàng đưa hết những quả còn lại trongtúi cho ngài, sau đó phủi phủi bàn tay đứng dậy, đi ra ngoài hái thêm.
Ngài nhìn theo bóng dáng nàng rời đi, đột nhiên cảm thấy thứ quả dại trongmiệng không còn vị tươi ngon, ngọt lim như ban nãy, mà thay vào đó làcảm giác chua cay.
Ngài đã từng nghĩ đến ngàn vạn khả năng nhưngchưa từng nghĩ tới việc, người phụ nữ này không chỉ cứu mạng ngài mà còn chăm sóc ngài tận tâm tận lực đến vậy, còn ngài, giờ chẳng khác nào một phế nhân, càng tồi tệ, thảm hại hơn khoảng thời gian kinh hoàng nhấtcủa sáu năm về trước.
Ngài lạnh lùng ‘hưm’ một tiếng. Đối với ngài mà nói, vận mệnh luôn luôn đắng cay.
Đợi khá lâu rồi mà vẫn chưa thấy nàng quay trở về, cũng chẳng hiểu bây giờlà canh mấy, nhìn đống lửa trong hang động ngày càng rực rỡ, ngài đặt số quả dại xuống, nhọc nhằn dịch chuyển thân người, từ từ đứng dậy, vừabước một bước, cả thân người đã lung lay, chập choạng. Ngài liền từ từdừng bước chân, từ từ lê bước, sau đó, cứ như vậy, tay vịn vách đá, từtừ đi ra ngoài cửa động.
Ngoài động, sắc trời dần tối sẫm.
Ngài than dài một tiếng, đang định bước ra bên ngoài thì nghe thấy tiếngbước chân quen thuộc, liền vội vã quay người lại phía sau.
HạPhẩm Dư lúc này mang rất nhiều quả dại về, thấy ngài đứng bên ngoài cửađộng, quay lưng lại với mình, liền vội vã lên tiếng “Tại sao ngài lạiđứng dậy rồi? Vết thương ở chân ít nhất phải mất thời gian hai, ba ngàymới khỏi, bây giờ tốt nhất là đừng tùy tiện quá, nếu để vết thương toạcra thì phải chịu đau đớn thêm lần nữa đấy!” Nàng đặt quả dại sang mộtbên, chạy lại gần đỡ lấy Tư Hành Phong.
“Ta không sao cả.” Tư Hành Phong đẩy nàng ra một cách vô tình, tập tễnh quay về chỗ nằm.
Hạ Phẩm Dư đi theo phía sau, nhìn dáng vẻ ngài vất vả cực nhọc đi về chỗđặt đám cỏ khô, rồi từ từ ngồi xuống. Từ đầu chí cuối, không chịu đưatay ra nhờ nàng giúp đỡ.
Đúng là một người đàn ông cố chấp, nhiều lúc cố chấp đến mức giống một đứa trẻ lớn xác mà thôi.
Nàng mím chặt môi, khóe miệng cong lên, sau đó đi lại chỗ ngài rồi từ từngồi xuống. Nàng đưa số quả dại mới hái cho ngài rồi tự nhiên nói “Chongài này.” Từ lúc nàng không xưng nô tì và gọi ngài là Hầu gia thì bảnthân liền cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều.
Ngài không hề đón lấy sốquả đó, mà chỉ đưa mắt nhìn chằm chằm vào hai bàn tay nàng, mím chặtmôi, bất giác đưa lời hỏi “Tay ngươi bị sao thế?”
Bàn tay nàngđang cuốn vải xé từ y phục, nghe ngài hỏi, nàng rút tay theo bản năng,lắp bắp trả lời “Ồ… không… không có chuyện gì cả. Có lẽ lúc nhảy xuốngsông Kinh Hà, dòng nước chảy xiết quá, theo bản năng đưa tay tóm lấy thứ gì đó mà không được, ngược lại còn bị cứa rách cả tay.”
“Ta còntưởng lúc hái quả dại ngươi không thận trọng bị gai cứa rách.” Ngài khẽkhàng lên tiếng, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào đôi tay nàng, sau đóngưng lại đôi lát hỏi “Là bởi vì ta, nên tay của ngươi mới bị thương đến mức này đúng không?”
Nàng mím chặt môi, lấy một quả dại cho lên miệng, nhai nuốt, im lặng không nói thêm gì.
Không hề báo trước, ngài cầm lấy tay nàng, tháo miếng vải quấn ra, nhìn vết xước chằng chịt, vẫn còn đang rỉ máu.
Tư Hành Phong lạnh lùng gạt bàn tay nàng ra “Mau đi bôi thuốc.”
“Hả?” Trước tiên cảm thấy kinh ngạc, sau đó nàng mới định thần, nói “Lọ Kim Sang Dược đó, ngài còn phải dùng…”
Nhưng ngài liền lên tiếng cắt lời “Ta không muốn ngày mai, ngày kia vẫn cứphải ăn quả dại mãi. Nếu bàn tay này ngày mai có thể kiếm những thứ khác để ăn thì đã không cần phí phạm thuốc của ta rồi.” Ngài trợn mắt lườmnàng, rồi nằm xuống lớp cỏ khô, quay lưng lại phía nàng.
Nàng cúi mặt, lặng suy nghĩ, rồi bước ra khỏi sơn động.
Vòng ra phía sau sơn động, rửa sạch hai bàn tay trong nước suối trong vắtchảy từ trên núi xuống, sau đó mới quay vào, lấy lọ thuốc từ trong taynải, mở nắp ra, một mùi thơm dịu nhẹ lan tỏa khắp không gian, nàng rắcmột ít thuốc bột lên lòng bàn tay, từ từ xoa vuốt. Cảm giác mát lạnh lan trong lòng bàn tay, cực kỳ dễ chịu. Sau khi bôi thuốc xong, nàng lại xé một miếng vải, cuốn chặt hai bàn tay lại rồi cất lọ thuốc kia đi.
Nhìn tấm lưng dày dặn, vạm vỡ của ngài, nàng lên tiếng hỏi “Ngài có muốn ăn quả dại nữa không? Ta hái về rất nhiều.”
“Không cần đâu.” Ngài lạnh lùng đáp.
“Ồ, vậy được…” Vậy thì giữ lại để ngày mai ăn. Hạ Phẩm Dư cất gọn số quảcòn thừa lại, nằm về một phía khác, nhìn hai bàn tay mình, bất giác ngây lặng người. Nói cái gì là muốn ăn những thứ khác, thực ra ngài đangquan tâm đến nàng mà thôi, chỉ có điều cách thức quan tâm thật bấtthường.
Nàng dịch thân người tìm một vị trí thoải mái nhất, nhắm mắt rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Nghe tiếng củi cháy ‘lộp bộp’ Tư Hành Phong đưa mắt nhìn khắp sơn động, chẳng thấy buồn ngủ chút nào.
Ngài từ từ chống người ngồi dậy, quay đầu nhìn, thấy nàng nằm thu người ởmột góc, cách chỗ mình vài bước. Tuy rằng thời tiết đã vào xuân, trongsơn động khá ấm áp, thế nhưng nàng cách đống lửa hơi xa, lại chỉ ngủtrên một lớp lá khô lạnh lẽo, nếu không chống được hàn khí, thế nào cũng sinh bệnh.
Ngài từ từ chống người ngồi vững lên, đưa tay vơ lấychiếc tay nải màu ghi mở ra, bên trong là hai bộ y phục làm từ chất vảithượng hảo, một hồng, một vàng. Ngài còn nhớ, trước khi khởi hành, bảnthân đã cảnh cáo về cách ăn mặc của nàng, sau đó còn dặn Triệu đại nương cho người đo đạc rồi may thêm y phục cho nàng. Sau đó, hình như nàngkhông hề coi trọng lời cảnh cáo của ngài, thà chọn những bộ y phục ráchbươm chứ quyết không ăn mặc đẹp đẽ.
Có người phụ nữ nào mà lại không thích ăn vận đẹp chứ? Nàng đúng là khác người.
Ngài rũ hai bộ y phục đó ra rồi nhẹ nhàng đắp lên người cho nàng, sau đó mới từ từ quay lại chỗ cũ nằm xuống nghỉ ngơi.
Hai ngày trôi qua, vết thương trên chân trái đã dần dần hồi phục. Ngài phải nghĩ cách để thoát khỏi khu rừng rồi nhanh chóng tới hoàng triều KimBích. Không biết Quan Quần có bảo vệ bảo kiếm Huyền Anh an toàn thoátkhỏi vòng vây? Ngay ở trạm nghỉ chân, ngài đã giao hẹn cùng Quan Quần,nếu phải chia ra hành sự thì họ sẽ gặp nhau tại hoàng triều Kim Bích.
Đợi khi nào đến được hoàng triều Kim Bích, tất cả mọi ác mộng sẽ kết thúc, cho dù phải chết, ngài cũng có thể an lòng nhắm mắt.
Buổi sáng ngày hôm sau, Hạ Phẩm Dư vừa mở mắt thấy y phục đắp trên ngườimình, bất giác ngây lặng cả người. Nàng ngồi dậy, nhìn đống lửa phía sau lưng không có một ai, ngoài đống lửa sắp tàn.
Nàng cảm thấy vôcùng sợ hãi, vội vã đứng dậy, chạy nhanh ra ngoài sơn động. Khi ra khỏiđộng, liền thấy Tư Hành Phong đang ngồi trên hòn đá to gần đó nhai quảdại.
“Cái đó… chân của ngài…” Nàng đột nhiên không biết mình nên nói gì cho phải.
Tư Hành Phong chẳng buồn ngước mắt nhìn nàng, nói “Đã không còn trở ngạigì nữa. Kim Sang Dược là thuốc do ngự y đặc chế, thế nên những vếtthương nhỏ chỉ cần một ngày là có thể hồi phục hoàn toàn, nhưng vếtthương không tổn thương đến gân cốt thì nhiều lắm cũng chỉ đến ba ngày.” Ánh mắt ngài chăm chăm nhìn vào bàn tay nàng.
Hạ Phẩm Dư đưatay lên, thận trọng tháo miếng vải cuốn xuống, quả nhiên y như lời ngàinói, những vết thương trên tay nàng chỉ trong thời gian một đêm đã lênvẩy, thậm chí có nhiều chỗ còn để lộ ra lớp da non hồng hào.
Ngự dược hoàng cung quả nhiên là khác với những loại bình thường.
“Ồ… vết thương đã khỏi hết rồi. Đa tạ…” Nàng ngưng lại đôi giây, vốn địnhgọi là ‘ngài’ nhưng cảm thấy không thỏa đáng nên lại thay đổi “Đa tạ Hầu gia ban thuốc, và cả việc đêm qua đắp thêm y phục cho nô tì nữa…”
Nghe vậy ngài lập tức cau mày, đôi môi khẽ mấp máy, nhưng rất nhanh sau đótrở lại trạng thái bình thường, mặt không biểu cảm, lạnh lùng nói “Bâygiờ ta chẳng khác nào phế nhân, nếu ngươi lại đổ bệnh thì ta làm sao màthoát khỏi khu rừng này được?”
Nàng nghe vậy liền đáp “Vết thương của ngài sẽ nhanh chóng lạnh lại thôi.” Nếu thực sự là phế nhân thì cho dù là lê lết cũng chẳng thể nào lết ra được bên ngoài cửa động thế nàyđâu.
Tư Hành Phong không đáp, đột nhiên vứt cho nàng vài quả dại, may mà nàng phản ứng kịp, chuẩn xác đón lấy số quả, đi đến ngồi xuốngcạnh bên ngài.
Tư Hành Phong quay sang nhìn nàng rồi lại nhìn raxung quanh, như thể đang lẩm bẩm một mình “Sơn động cao thế này, lúc đilên chắc không dễ dàng đâu nhỉ?”
“Dạ.” Nàng chậm rãi nhai quả.
“Ngươi lên đây bằng cách nào?” Ngài không quay sang nhìn mà cất tiếng nhẹ hỏi thăm nàng.
Nàng ngưng lại đôi chút, mãi tới khi nuốt hết số quả dại trong miệng mới đáp “Ta đã làm một chiếc lưới kết bằng thân dây leo, nửa lôi nửa kéo ngàilên trên này…” Dứt lời, nàng lại đưa một quả dại khác vào trong miệng ăn tiếp, thứ quả này không còn ngon ngọt như trước nữa. Vị đắng khó diễntả dần tan trong miệng, nàng liền cau chặt đôi mày, nỗ lực nuốt hết.
Nửa lôi nửa kéo ngài vào trong sơn động, lúc đó tâm trạng nàng thậm chí đãtuyệt vọng đến mức khó lòng tưởng tượng. Có lẽ cả cuộc đời nàng chưa bao giờ khóc thảm thương đến vậy. Vào giây phút đó, nàng thực sự đã sợ rằng ngài sẽ chết ở đây.
Bây giờ hồi tưởng lại, thật khó lòng tinđược, chỉ dựa vào ý niệm đó mà nàng lại có thể từng bước từng bước nửalôi nửa kéo ngài vào tận trong sơn động.
Và điều quan trọng nhất chính là ngài vẫn còn sống.
“Tại sao ngươi lại cứu ta?” Ngài cất giọng, thanh âm trầm ồm hỏi vấn đề đã kìm nén trong lòng bấy lâu.
Hạ Phẩm Dư im lặng một hồi, quay đầu đáp “Chẳng vì lí do gì cả, huống hồ… không phải ngài cũng đã cứu mạng ta sao?”
Tư Hành Phong nghiêm mặt, ngước mắt lên nhìn nàng, mặt không biểu cảm,lạnh lùng nói “Thật sao? Ta ôm ngươi cùng nhảy xuống dòng sông Kinh Hàlà vì muốn ngươi cùng chết với ta, chứ không hề biết rằng đây lại là một con đường để cả hai thoát chết.”
Nàng lắc đầu nói “Điều ta muốn nói không phải là lúc nhảy xuống sông mà chính là mũi tên mà ngài thay ta đỡ trước đó.”
Ngài bật cười lạnh lùng.
“Đỡ lấy mũi tên đó cho ngươi không phải vì muốn cứu mạng ngươi mà chẳng qua ta nghĩ đến việc sau này, nếu ngươi chết rồi, ta vẫn còn sống, nhữnglúc tức giận trong lòng biết tìm ai để trút giận bây giờ.” Tuy rằngngoài miệng nói vậy nhưng ngay chính bản thân ngài cũng không biết tạisao lúc ấy mình lại đỡ mũi tên đó thay cho nàng. Có lẽ do ngài thực sựsợ rằng sau này quá đỗi cô đơn, quá đỗi buồn chán. “Tìm được một nơitrút giận lại chịu khó lắng nghe mà không một lời oán thán không phải là chuyện dễ.”
“Cho dù thế nào, ngài đích thực đã cứu mạng của ta.Bây giờ, hai chúng ta đều sống không phải sao?” Nàng đưa mắt nhìn vềphía xa, đôi mắt thâm sâu, u buồn.
Vẫn còn sống?
Ngàichẳng biết ý nghĩa của cuộc sống rốt cuộc là gì, mục đích sống duy nhấtlúc này chính là vì muốn báo thù rửa hận. Ngài không biết sau khi rửathù báo oán xong, mình còn có thể làm gì khác nữa.
Hiệt HươngCác, địa ngục nhân gian, nơi đàn ông và phụ nữ cùng chịu khổ, khôngnhững phải chịu giày vò, hành hạ đến mức toàn thân thương tích mà cònđạp nát cả ý chí của con người. Nỗi nhục nhã khó lòng nhẫn nhịn thậm chí còn khiến ngài muốn chết đi, càng không muốn nhẫn nhục sống trên thếgian xấu xa, tàn ác này với thân thể vấy bẩn. Thế nhưng cuộc sống bịgiam cầm cả ngày cả đêm khiến ngài muốn chết cũng chẳng được, chỉ có thể cố gắng ngày đêm hít thứ không khí bẩn thỉu sống chẳng khác nào một xác chết không hồn.
Ngài còn sống, chẳng qua là vì báo thù.
Tư Hành Phong quay sang nhìn nàng “Có nhiều khi sống nhưng là sống khôngbằng chết, là người nhưng chẳng khác nào một xác chết không hồn.”
Bốn mắt nhìn nhau, nàng dường như nhìn thấy được những ác độc, bẩn thỉu của thế gian thông qua đôi mắt u buồn của ngài. Có lẽ quá khứ trước kia của ngài quá cay đắng.
Lại đưa mắt nhìn về phía khu rừng núi hoangvu phía trước, nàng mỉm cười nói “Tục ngữ có câu rất hay, chết hay không bằng sống dở. Cho dù là người muốn chết, đến thời khắc thực sự phảichết vẫn cứ lưu luyến không muốn rời khỏi thế gian. Cho dù phải cô độcmột mình sống hết cuộc đời còn lại, thế nhưng mỗi ngày khi nhìn tia nắng đầu tiên chiếu lên bàn chân mình, thì sẽ biết tất cả mọi thứ trên thếgiới này vốn cực kỳ tươi đẹp. Bầu trời xanh trong bát ngát, làn mâytrắng muốt phiêu diêu, ánh mặt trời ấm áp, bầu không khí tươi mới, trong lành, còn cả rừng núi xanh tươi, mơn mởn với hoa cỏ cây cối tuyệt vờitrước mắt… Trên thế gian này chẳng có gì tốt lành hơn là được sống, chỉcần còn sống thì vẫn còn hy vọng.”
Nàng cúi đầu nghĩ lại khoảngthời gian cha mẹ vừa qua đời, mỗi ngày đều bị chú thím lườm nguýt mắngmỏ, lúc đó , nàng đã từng có suy nghĩ giống như ngài lúc này. Thế nhưngchỉ cần nghĩ tới mẹ trước khi lâm chung vẫn dặn mình dù thế nào đi nữacũng phải tiếp tục sống, là nàng lại từ bỏ ngay suy nghĩ dại khờ. Mỗimột ngày, nhìn thấy ánh nắng ban mai chiếu rọi lên bàn chân mình, cứ như vậy cuộc sống trôi qua, cuối cùng nàng đã có thể hiểu được tại sao mẹlại bắt mình phải tiếp tục sống. Một khi sinh mệnh đã mất đi, thì vĩnhviễn không bao giờ có lần thứ hai nữa. Bởi vì nàng không chỉ sống choriêng mình mà còn phải sống luôn cho phần của cha mẹ mình nữa.
Nghe nàng nói xong, cả người ngài tức thì ngây lặng.
“Còn sống… thì vẫn còn hy vọng…” Tư Hành Phong chậm rãi nhắc lại những lờinàng nói, đoạn đưa mắt nhìn về phương xa, ánh nắng đầu xuân chiếu lênnhững tần cây lá, tạo thành hàng ngàn hàng vạn những tia nắng chói lòa.Rừng núi bao la xanh ngát trước mặt khiến trái tim người ta khoan khoái, dễ chịu. Ngài đưa mắt nhìn những bông hoa dại hồng thắm dưới chân hìnhnhư còn đẹp hơn gấp trăm ngàn lần những đóa hoa trong hoa viên của ngài, bởi vì căng tràn trong từng cánh hoa là sức sống tuyệt vời.
Hình như, còn sống chính là thứ cảm giác khiến con người ta càm thấy thếgian này tươi đẹp, tại sao trước giờ ngài không nhận ra?
Nàngthấy ngài hình như đã lãnh hội điều mình vừa nói, liền cong miệng mỉmcười nói tiếp “Chân ngài ngày mai chắc là sẽ lành hẳn. Giờ ta đi xungquanh xem liệu có thể tìm được thứ gì khác để ăn và cả củi khô để dùngbuổi tối không. Đến khi nào ngài có thể đi lại, chúng ta sẽ rời khỏi đây đi về phía hoàng triều Kim Bích.”
Ngài quay đầu sang, thất thần nhìn theo bóng dáng dần khuất của nàng.
Một lát sau, Hạ Phẩm Dư mang măng và mấy củ khoai về, tâm trạng nàng xemra khá vui vẻ “Hôm nay chúng ta không cần phải ăn quả dại nữa rồi, cóthể luộc măng và có nước khoai ăn.”
Tư Hành Phong lạnh nhạt quaysang nhìn khuôn mặt nhem nhuốc bùn của nàng, bỗng nhiên hỏi một câu kìlạ “Ngươi cứu mạng ta là bởi vì ta đã cứu mạng ngươi, thế nhưng giờ tađã không việc gì rồi, sao còn ở đây mà không bỏ đi? Ta không phải bậcquân tử đĩnh đạc, ta đã làm những chuyện gì với ngươi, ta nghĩ, khôngcần ta phải nhắc, chắc cả cuộc đời này ngươi cũng chẳng bao giờ quênđược. Thực ra ngươi có cơ hội để thậm chí giết chết ta, cũng có thể bỏđi, vứt ta lại đây mặc cho sài lang hổ báo ăn thịt, thế nhưng tại saongươi vẫn ở lại không đi?”
Nàng ngây người một thoáng, hòan toàn không ngờ ngài lại đột nhiên hỏi như vậy.
Còn chưa kịp trả lời lại nghe ngài nói thêm “Nếu ngươi bỏ đi, với bộ dạngcủa ta lúc này tuyệt đối không thể đuổi kịp. Một khi ngươi đi khỏi dãynúi này, dù cho ta có ba đầu sáu tay thì cơ hội bắt ngươi lại vô cùngnhỏ.”
Hạ Phẩm Dư cúi đầu im lặng.
Ngài nói rất đúng, bâygiờ ngài đã không sao, nếu lúc nãy khi đi đào măng và khoai lang, nàngcứ thế bỏ đi, ngài cũng không thể chết được. Thậm chí với năng lực củamình, nhất định nàng có thể thoát khỏi dãy núi này, nói không chừng còncó thể gặp được thợ săn hay tiều phu tốt bụng cứu lấy bản thân. Tại saonàng lại cứ muốn ở cạnh bên ngài, đợi ngài có thể đi lại, rồi cùng nhautới hoàng triều Kim Bích.
Nàng chưa hề nghĩ đến vấn đề này, thế nên khi ngài hỏi nàng nhất thời không nói thành lời được.
Nàng mím chặt môi, có sao nói vậy, thành thật trả lời “Ta… không biết được.Trước kia cha ta từng mở y quán, từ nhỏ luôn dạy ta rằng, cứu một mạngngười còn quý hơn ngàn vàng. Chưa nói đến việc Hầu gia là chủ nhân củata, cho dù chỉ là một người lạ, ta cũng sẽ cứu giúp đến cùng.”
“Ý của ngươi chính là bản thân ngươi đang mỗi ngày làm một việc thiện sao? Hưm!” Nghe xong câu trả lời, ngài liền lạnh lùng, chập choạng tiến sátlại gần nàng, đưa tay nâng cằm nàng lên nói “Theo những gì ta được biết, khi còn ở trong cung, ngươi nổi tiếng máu lạnh. Ngoại trừ đúng lần ởđiện Ngọc Hoa đó, chỉ cần đó là việc không uy hiếp đến cuộc sống an lành của mình, tất cả những phi tử, cung nữ, thái giám kia chết hay sống đều chẳng liên quan đến ngươi.” Ngài đưa tay vuốt ve khuôn mặt nàng, kéosát mặt nàng lại khuôn mặt mình, ép nàng phải nhìn thẳng vào mắt mình,lại nói “Hay là ngươi càm thấy một ngày phu thê nghĩa trăm năm, nênkhông nỡ để cho ta chết?”
Nàng không dám thở mạnh, khẽ nuốt nướcmiếng nhìn về phía khác “Nô tì không dám có suy nghĩ vượt mức với Hầugia. Lúc đó chỉ đơn giản cảm thấy, nếu nô tì với Hầu gia có thể tránhhết kiếp nạn này đến kiếp nạn khác, đại nạn không chết, thì chính là ông trời thương xót. Thế nhưng, nếu Hầu gia chết thì nô tì có lẽ cùng chẳng còn cách cái chết bao xa.”
“Cuối cùng cũng chịu nói lời thậtlòng? Định lấy ta làm tấm bùa cứu mạng đúng không?” Ngài bật cười lạnhlùng, bàn tay nắm lấy chiếc cằm nàng cuối cùng cũng buông lỏng, giọngnói theo đó mà cao vút lên “Ta đã cho ngươi cơ hội thoát, là bản thânngươi từ bỏ việc chạy trốn. Từ nay về sau, tính mạng của ngươi thuộc vềta, ngươi sống là người của Tư Hành Phong, chết là ma của Tư Hành Phong. Nếu ta chưa mở miệng thì ngươi không được phép rời khỏi, nếu ta chưabảo ngươi chết thì ngươi tuyệt đối không được chết.”
Nàng ôm chặt lấy măng và khoai lang trong lòng, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của ngài,không biết phải làm sao cho phải. Từ hoàng cung đến phủ Hầu gia, lúc đầu nàng còn thấy lo lắng, thế nhưng cuộc sống bình an mà thanh thản trongphủ Hầu gia thực sự khiến nàng thích thú, cộng thêm mọi người trong phủđối xử với nàng chẳng khác nào người thân. Cảm giác đó vĩnh viễn chẳngbao giờ cảm nhận được khi sống trong hoàng cung. Có lẽ cuộc sống bìnhđạm như vậy chính là thứ mà nàng mong ước bấy lâu. Cũng bắt đầu từ lúcđó, ý niệm rời khỏi phủ Hầu gia càng ngày càng xa vời, hoặc giả chỉ lànàng không muốn tính mạng của mình lại giao phó cho người khác mà thôi.
Ngài vứt hết đống quả dại trong tay sang cho nàng, sau đó chống tay lên phiến đã từ từ đứng dậy, đi vào phía trong sơn động.
Nàng đưa tay ra định đỡ lấy ngài, nhưng ngài lạnh lùng đẩy ra, kiên quyết tự đi vào bên trong.
Ban đêm, bởi vì thời tiết đầu xuân không mấy ổn định, đột nhiên lại chuyển lạnh, gió thổi trong sơn động lạnh đến thấu xương.
Hạ Phẩm Dư trải cỏ khô đang định nằm xuống đột nhiên phía sau vang lêngiọng nói lạnh nhạt của Tư Hành Phong “Ngươi, mau lại đây.”
Nàng quay đầu lại thì thấy ngài đang nhìn mình, sau đó đưa ánh mắt về vị trí ngay sát bên mình.
Nàng ngây người nhìn theo hướng mắt ngài.
Thấy nàng vẫn nằm im, ngài hắng giọng “Ngươi cho rằng ta định làm gì ngươihả? Những người phụ nữ muốn nằm sát bên cạnh ta đứng sắp cả hàngdài trước cửa phủ Hầu gia đó.” Nói xong, ngài liền nằm xuống.
Nàng nhìn ra ngoài cửa động, tiếng gió thổi réo rắt bên tai, còn đống lửalại cách chỗ nàng nằm khá xa, phải chăng ngài đang lo nàng bị lạnh?
Nàng mím chặt môi, nhổm người, đẩy đám cỏ khô kia lại gần chỗ ngài, sau đó nằm áp lưng cạnh bên ngài.
Bỗng, một bàn tay đặt lên vùng eo nàng, theo bản năng, cả thân người nàngcứng lại. Đúng vào lúc nàng cho rằng sẽ xảy ra chuyện gì đó, ngài liềnghé sát lại gần hít ngửi, sau đó lạnh lùng đẩy nàng sang một bên “Bộ yphục này của ngươi may từ kim tuyến sao?”
Nàng liền ngồi dậy,quay đầu thì thấy ngài đang trợn mắt lườm nàng “Xem ra ngươi hoàn toàncoi những lời ta cảnh cáo trước khi lên đường như nước đổ đầu vịt, mauđi thay ngay tức khắc.”
Hạ Phẩm Dư liền nhấc tay áo lên, khẽ hítthở, có mùi khó ngửi, cúi xuống nhìn y phục không những dây đầy vết máulại còn bùn đất nhơ nhuốc thật chẳng khác nào ăn mày ngoài phố.
Nàng mím chặt môi, đứng dậy lấy tay nải, chọn bộ y phục mới, nhưng vẫn do dự mãi không thôi. Tuy rằng lúc này nàng đã chẳng còn là thân gái trinhtrắng, nhưng dù cho đã có quan hệ ân ái cùng ngài, cũng không thể thay y phục ngay trước mặt ngài như vậy được. Thật xấu hổ, thẹn thùng. Nghĩvậy, nàng bất giác quay lại nhìn ngài, vừa hay bắt gặp đôi mắt đen láysáng trong.
Nàng thấy môi ngài khẽ cong lên nở nụ cười lạnh lùng“Toàn thân ngươi có chỗ nào ta chưa nhìn thấy? Cho dù là cầm thú cũngkhông đến mức không chọn lựa miếng ngon.” Nói xong, ngài liền quay lưnglại.
Nàng khẽ hít một hơi thật sâu, bắt đầu cởi bộ y phục bẩn thỉu xuống.
Gió lạnh bên ngoài tràn vào liên tục khiến nàng run lên cầm cập, nàng nhanh chóng mặc y phục mới vào, sau đó quay về nằm xuống cạnh bên ngài.
Không chút phòng bị, một bàn tay lại đặt lên vùng eo, ôm chặt nàng vào lòng. Cả thân người nàng cứng đờ, lại không dám động đậy.
“Một người đã bị thương tích đầy mình thì sẽ không làm gì ngươi đâu. Nếu thú tính thực sự phát tác thì ban nãy khi ngươi thay đồ ta đã xông lại rồi. Ngươi đã mệt mỏi suốt ba ngày nay rồi, mau đi ngủ đi.” Giọng ngài trầmấm, thật khó tưởng tượng ngài lại có thể nói ra được những lời ấm áp đến vậy.
Nàng mở to đôi mắt, nhìn đám cỏ khô dưới đất, trái tim đậpmạnh liên hồi. Nàng nhắm mắt lại, bắt đầu đếm từng chú cừu một, nhưnglại bất giác đọc hẳn thành tiếng “Một con cừu, hai còn cừu, ba con cừu…”
“Ngươi không biết là đếm cừu thì phải đếm nhẩm trong lòng hay sao? Hay làngươi cố ý đếm thành tiếng để ta không ngủ được, ngươi đang mong đợiđiều gì thế?” Bên tai lại truyền đến hơi thở ấm nóng, quen thuộc, tuyrằng giọng điệu sắc bén, ghê gớm, nhưng ngữ điệu rất dịu dàng, thậm chítrầm ấm hơn mọi khi nhiều.
Nàng mở mắt, vươn thẳng người ra, hai tay nắm chặt y phục rồi thì thầm xin lỗi “Xin lỗi, ta không hề cố ý…”
“Ừm, ta biết ngươi đang cố ý…”
“…” Nàng hoàn toàn không biết phải đáp lại thế nào cho phải.
“Nếu không phải vì ta, còn nửa năm nữa là ngươi có thể xuất cung rồi. Đã bao giờ ngươi nghĩ xem mình sẽ làm gì sau khi xuất cung chưa?” Ngài độtnhiên hỏi.
Hạ Phẩm Dư ngây người, không lâu sau liền đáp “Nghenói ở núi Bố Lâm có một vị thần y, có lẽ ta sẽ tới tìm lão nhân gia xinlàm đệ tử.”
“Bái sư học y là một ý định khá tốt? Vậy còn sau đóthì sao?” Ý ngài muốn ám chỉ là sau khi bị điều đến phủ Bình Viễn Hầuthì suy nghĩ thế nào.
Nàng ngưng lại đôi chút rồi thành thật trảlời “Chưa từng nghĩ tới, có lẽ sẽ làm nô tì cả một đời, cho tới khi nàochết thì thôi.”
“Suy nghĩ vớ vẩn, ngốc nghếch.” Tất cả nhữngngười ở phủ Bình Viễn Hầu của ngài đều nghĩ như vậy, đáng tiếc là, ngàicó thể làm Bình Viễn Hầu đến lúc nào, có thể đảm bảo cuộc sống cho họđến lúc nào, thực là một câu đố không lời đáp.
Ngớ ngẩn? Ngốcnghếch? Nàng mím chặt môi, khi vào phủ Bình Viễn Hầu, nàng không biếtbản thân liệu còn có thể suy nghĩ được gì nữa, chút kiêu ngạo sau cùngcũng mất, mỗi khi đối diện với ngài, ngay chút tôn nghiêm cuối cùng nàng cũng chẳng thể giữ nổi.
“Ngủ đi.” Ngài nhắm mắt, ôm nàng vào lòng chặt hơn trước đó.
Mấy tháng trước, lần đầu tiên ôm nàng vào lòng, ngài đã biết, nàng có mộtcảm giác rất đặc biệt với mình, lại có thể khiến ngài cảm thấy an tâm.Đối diện với nàng, ngài có thể nho nhã, tử tế, cũng có thể cay nghiệt,ác khẩu, không cần che giấu, không cần phải ngụy trang, những gánh nặngtrên vai cũng có thể tạm thời đặt xuống, những mối hận trong lòng cũngcó thể thả lỏng, hít một hơi thật sâu, cũng có thể thở dài một tiếng nhẹ nhõm.
Nếu không trải qua kiếp nạn thập tử nhất sinh lần này,ngài chẳng thể nào biết được, cuộc sống ngoại trừ báo thù rửa hận, bảnthân còn có thể làm được gì khác nữa. Có lẽ cuộc sống không hề đau đớn,chỉ là những vết thương mà ngài đã từng chịu đựng trong quá khứ khôngphải một sớm một chiều có thể lành lại, có lẽ cả cuộc đời… có lẽ cả cuộc đời cũng chẳng thể nào lành lại được.
Nghe phía sau truyền lại nhịp thở đều đặn, Hạ Phẩm Dư lại càng thấy khó lòng ngủ được.
Ngài không phải quân tử đường đường chính chính, đêm nay ngài có thể đối xửvới nàng vô cùng dịu dàng, nhưng sang ngày mai rất có thể đẩy nàng xuống địa ngục. Tính tình của ngài thay đổi thất thường thế nào, nàng đã trải nghiệm từ lâu. Cho nên, ngài ôm nàng vào lòng như vậy không hề có ýnghĩa gì đặc biệt, chỉ là hai người trao đổi hơi ấm vượt qua sương đêmlạnh lẽo mà thôi.
Nàng không được có bất cứ suy nghĩ vượt mức nào hết…
Một con cừu, hai con cừu, ba con cừu…
Chín trăm chín mươi tám con, chín trăm chín mươi chín con, một ngàn con…
[Các tình yêu, chap mới đã đăng. Haizzz nhiều lúc ta thấy bực mình vị Hầugia này ghê cơ, tình cảm của mình mà còn không nhận ra, để Hạ Phẩm Dưphải khổ sở thêm mấy bận. Mãi cũng có chút xíu tử tế với nàng ấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.