Hai người một lớn một nhỏ đều mặc bộ áo gấm màu trắng, trùm chiếc áo lông trắng quý giá bênngoài, đi dưới ánh mặt trời sáng chói, cứ như thể hai luồng sáng ấmnóng, khiến người ta nhìn mà chói mắt.
Ta cúi đầu nhìn bộ y phục vừa cũ vừa bẩn của mình, tiếp tục ăn bữa trưa.
Tiểu Tương Tư lại hân hoan lớn tiếng gọi ta một tiếng “Mẫu thân.” Cô bé nhanh chóng chạy vào phòng, rúc thẳng đầu vào người ta.
Bàn tay của ta rất lạnh, cô bé lại vừa bước vào từ bên ngoài đầy nắng, ngay cả y phục cũng ấm áp, thân thể bé nhỏ đó chẳng khác nào một chiếc lòsưởi có độ ấm vừa phải, khiến ta thấy dễ chịu lạ thường.
Theothói quen, ta định đưa tay vuốt tóc cô bé, vai trái đột nhiên bị một bàn tay bóp chặt, đồng thời đột nhiên tăng lực vào lúc ta vừa định nhấc tay lên. Giữa trời lạnh như vậy, ta lại đau đớn đến độ mồ hôi túa đầyngười.
Khi ngước mắt lên, ta bắt gặp ngay đôi mắt của Thuần VuVọng. Đen sầm như đêm tối, lạnh giá như tuyết băng, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười dịu dàng tựa nắng xuân.
Ngài mỉm cười nói với ta “Tanói với Tương Tư rằng nàng đang dưỡng thương, không tiện gặp mặt, vậy mà con không tin. Nàng hãy nói với con, có phải nàng vẫn cần thời giantịnh dưỡng?”
Ta lập tức hiểu ngay, người muốn gặp ta không phảilà Thuần Vu Vọng mà là cô bé luôn tưởng nhầm ta là mẫu thân ruột thịtcủa mình. Thuần Vu Vọng trước đó đã ra tay khống chế, đương nhiên vì sợta có ý đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-muon-de-cung-cuu-trung-thien/59079/quyen-1-chuong-3-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.