Ngài càng kể lại càng thêm thần kì, vì thế ta cũng bắt đầu cảm thấy tò mò.
“Không còn nữa? Ngọn lửa lớn?”
Lẽ nào một trận hỏa hoạn lớn đã thiêu chết Doanh Doanh, cũng khiến cho đầu óc ngài có vấn đề?
Thuần Vu Vọng thấy ta hỏi, liền nhấc bình rượu lên, lại rót thêm, ngửa cổ cạn sạch, cười nói “Nếu nàng có thể chịu được gió tuyết, ta sẽ kể câuchuyện của Doanh Doanh cho nàng nghe.”
Tuy nói giữa trời tuyếtlạnh, ngồi trên đỉnh núi cao hóng tuyết sương lạnh giá thực sự là hoangđường, thế nhưng ta quyết không bỏ lỡ cơ hội hiếm có để hiểu rõ về kẻđịch của mình.
Biết người biết ta, bách chiến bách thắng. Nghĩvậy ta mỉm cười đáp “Chẩn Vương Điện hạ xin đừng coi thường tại hạ.Giang Nam dù lạnh đến mấy cũng sao sánh nổi với cái lạnh phương Bắc?Liệu có thể sánh bằng cái lạnh cắt da cắt thịt như ở Mạc Bắc hay không?”
Thuần Vu Vọng gật đầu, nụ cười bi thương “Nàng không nói, ta lại quên khuấymất nàng từng là Tần Đại tướng quân thống lãnh ba vạn kị binh thâm nhậpvào Mạc Bắc, đại phá mười vạn kị binh của Nhu Nhiên. Đúng vậy, nàngkhông phải là Doanh Doanh, nếu Doanh Doanh có thể dẫn binh đánh trận rồi trở thành danh tướng của Đại Nhuế, thì sớm đã quay về bên cạnh ta,không biết đã diễu võ dương oai cùng ta như thế nào rồi.”
Và ngài thực sự kể cho ta, một tù binh của nước đối địch nghe câu chuyện về ngài và Doanh Doanh.
Ta quay sang nhìn, tĩnh lặng lắng nghe.
Gió tuyết lúc này như im lặng lắng nghe cùng.
Thuần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-muon-de-cung-cuu-trung-thien/59078/quyen-1-chuong-2-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.