Ngoài trời tuyết vẫnrơi, thế nhưng trước những lời ngâm nga thi từ của đôi cha con này,dường như tuyết sương, gió lạnh đều ngừng lại, chỉ riêng mùi hương củahoa mai còn tỏa ngát, thông qua khe cửa, lặng lẽ len vào trong, được lòsưởi sưởi ấm, dần dần tỏa ngát bên cánh mũi.
Ngâm xong, Thuần Vu Vọng trầm tĩnh nhìn về phía ta, đôi môi cong lên mỉm cười, ánh mắt vẫn cứ chất đầy nỗi bi ai mà lạc lõng.
“Tương Tư, mau lại đây.” Ngài đưa tay vẫy con gái mình lại.
Tương Tư rúc vào cổ ta thêm mấy lần như chú cún con đáng yêu, sau đó chạynhanh đến bên cạnh Thuần Vu Vọng, tình cảm sà vào lòng ngài.
Thuần Vu Vọng vỗ nhẹ lên đầu cô bé, mỉm cười nói “Sức khỏe của mẫu thân convẫn chưa hồi phục, không có chuyện gì thì đừng đến làm phiền mẫu thân,con biết không?”
“Con biết rồi ạ.”
Tiểu Tương Tư ngoan ngoãn gật đầu, lại hướng đôi mắt to tròn, ngây thơ về phía ta đầy lưu luyến.
Thuần Vu Vọng liền nói với người thị nữ đứng sau “Trông tiểu Quận chúa chocẩn thận, đừng để tới Viện Thấm Phương làm phiền phu nhân Doanh Doanhnghỉ ngơi, có biết không?”
Thị nữ tuân lệnh, Tương Tư lại khônghải lòng với sự sắp xếp này, ngồi lên đùi phụ thân, lắc lư, nũng nịu,rồi léo vạt áo của ngài đưa lời năn nỉ “Con rất ngoan, biết nghe lời,không làm phiền mẫu thân đâu, càng không làm ảnh hưởng đến việc nghỉngơi của người, tại sao lại không cho phép con đến tìm mẫu thân?”
Thuần Vu Vọng nhéo lên chiếc mũi trắng trẻo, nhỏ xinh của Tương Tư “Đứa nhócnhư con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-muon-de-cung-cuu-trung-thien/59077/quyen-1-chuong-2-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.