Ta quay mặt tránh đi, cắm đôi đũa gạt số cơm nặng mùi vào miệng, nụ cườikhuôn mặt vẫn không thay đổi, vẫn dịu dàng lên tiếng “Đại ca, chân củata bị gãy rồi, chẳng dám cầu xin gì cả, liệu có thể xin đại ca tìm giúphai thanh gỗ lớn cố định lại phần chân cho ta được không?”
Ta cầm đôi đũa rồi tả cho hắn nghe “Có lẽ chỉ cần dài thế này, to như thế này là được.”
Hắn gật đầu rồi nói “Cái này thì dễ. Chỉ là… cô nương, nàng định cảm ơn ta thế nào?”
Hắn vừa nói lại vừa rúc khuôn mặt đen lòm, béo phì của mình lại gần, gần như sắp sửa chạm vào khóm má của ta.
Ta nín chặt hơi thở, để không phải ngửi mùi khiến người khác buồn nôn từngười của hắn rồi cúi đầu né tránh nói “Nếu ta có thể ra khỏi được nơinày, đương nhiên sau này sẽ cảm ơn hậu ta.”
Hắn liền hưm một tiếng đầy khinh miệt.
Ta mỉm cười rồi nói “Cho dù chẳng thể nào ra được, đợi khi ta khỏe lại, nhất định cũng không quên đền đáp đại ca đâu.”
Lúc này hắn mới mãn nguyện, đứng dậy rồi nói “Ta sẽ tìm cho nàng, nàng đừng có quên đấy…”
Hắn mỉm cười đầy dâm tà, tiện tay nhéo mạnh lên người ta rồi mới bước nhanh ra ngoài, đóng chặt cửa phòng giam lại.
Phòng giam lại tối sầm trở lại. Bên góc tường vẫn còn để lại chiếc đèn dầu,thế nhưng ta chẳng còn sức lực bò qua đó mà châm lên nữa.
Cho dùlà còn chút sức lực, ta cũng phải tiết kiệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-muon-de-cung-cuu-trung-thien/2824730/quyen-1-chuong-30-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.