Lúc tỉnh lại vì bị dội nước lạnh, bên tai ta truyền tới những giọng nói quen thuộc đang không ngừng gọi tên mình.
“Vãn Vãn! Vãn Vãn! Tỉnh lại đi, mau tỉnh lại đi.”
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ làm sao thế?”
Ta cố gắng hết sức mở mắt ra, nỗ lực dùng ánh mắt mơ màng của mình nhìnquanh, cuối cùng đã nhìn rõ được hai khuôn mặt trước mặt mình lúc này.Tất cả đều có nét thanh tú tương đồng với ta, nhưng lại vấy đầy vết máu. Nhị ca Tần Triệt, đệ đệ Tần Cẩn, hai người đàn ông cuối cùng của Tầngia chúng ta. Không những trên mày vấy đầy vết máu mà ngay cả phần thắtlưng cũng đẫm đầy máu tươi, hiển nhiên là họ vừa mới chịu đòn roi xong.
Hai người họ, một người hai chân tàn tật, một người ốm bệnh từ nhỏ, làm sao mà chịu đựng được những nhục hình này? Ta miễn cưỡng vực lại tinh thần, nhìn họ mỉm cười bình thản, ra hiệu ta chẳng sao hết.
Tần Triệtvà Tần Cẩn vẫn cứ nhìn ta, ánh mắt lại đưa xuống chân ta, rõ ràng là vừa kinh hãi, vừa đau đớn, lại vừa phẫn nộ. Chân phải lúc này khiến ta đauđớn run rẩy, hoàn toàn không thể nào động đậy được nữa. Ta miễn cưỡngchống người, nhìn vào phần chân lúc này đã biến thành hình dạng quái dị, nắm chặt bàn tay rồi mỉm cười nói “Ta không sao hết.”
Du Cánh Minh cười nói: “Một người phụ nữ như ngươi còn không sao cả, xem ra các huynh đệ của ngươi lại càng bản lĩnh hơn rồi!”
Hắn đập mạnh lên mặt bàn rồi quát “Tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-muon-de-cung-cuu-trung-thien/2824729/quyen-1-chuong-30-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.