“Nàng không hề có lỗi với ta. Mối hôn sự giữa hai chúng ta chính là mong muốn hai nhà chúng ta liên thủ lại mà thôi, hoàn toàn không có quá nhiềuđiều phải suy nghĩ.” Ngài bình thản lên tiếng. “Là ta đã sai. Sau khinàng trưởng thành, ta không nên cảm thấy trái tim hỗn loạn khi đứng từxa nhìn nàng.”
Ta chẳng còn biết phải nói gì nữa, thẹn thùng ôm lấy thắt lưng của ngài, cúi đầu rồi nói “Lăng, xin lỗi ngài…”
Nếu không phải ta vẫn luôn muốn trốn tránh khỏi trách nhiệm nặng như hònnúi lớn đè trên vai kia, rời khỏi mối hôn sự được trói buộc bởi quyềnlực, ta cũng không ở lại thôn nhỏ trên núi đó, lại càng không bị rơi vào tay bọn giặc Nhu Nhiên.”
Sau khi thất thân, mất cả trái tim, lúc quay về, ta chỉ còn là một chiếc xác không hồn tràn đầy thương tật,ngài vẫn luôn im lặng, bao dung, ở cạnh bên ta, cho ta bờ vai và đôi tay vững chắc, để ta có thể bình yên liếm láp vết thương, phục hồi nguyênkhí. Ta đã phụ lòng ngài quá nhiều.
Buổi chiều đương nhiên chúngta không săn bắt gì. Tư Đồ Lăng lại triệu tập rất nhiều binh mã, truytìm tung tích của Thuần Vu Vọng khắp nơi. Thế nhưng kết quả truy tìm sau cùng vẫn chẳng hề tìm được dấu vết đáng nghi nào cả.
Bọn họ chắc là đã bị người ta dẫn dụ trực tiếp đến chỗ này, sau đó rơi vào vòngvây, rồi bị bắt hết cả. Nhớ lại hai thi thể bị thiêu đốt không còn nhìnrõ mặt mũi, trái tim ta lại quặn thắt từng cơn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-muon-de-cung-cuu-trung-thien/2824707/quyen-1-chuong-23-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.