Lúc lên ngựa tiến lên trước mặt Tư Đồ Lăng, chỉ thấy ngài ngồi trên ngựa, lưng sau thẳngđứng, cũng chẳng quay sang nhìn ta lần nào, cứ thế phi thẳng ra ngoàithành.
Ngài đến kịp thời như vậy, trùng hợp như vậy, có lẽ chuyện Thuần Vu Vọng đang ở Bắc Đô chắc cũng chẳng thể nào giấu được ngài thêm nữa. Thậm chí, chỉ sợ là ngay cả chuyện ta nhờ thái y đến trị bệnh liệu thương cho người đàn ông đã từng làm ô nhục bản thân, ngài cũng đãbiết.
Chỉ còn mười mấy ngày nữa, ngài đã trở thành phu quân danhchính ngôn thuận của ta, dù cho có lấy Tương Tư ra làm cái cớ thì cũngchẳng thể nào che giấu được bất an và lo lắng ở trong lòng.
Tatheo sát phía sau ngài, nhất thời không biết phải nói gì nữa, lại càngkhông dám hỏi ngài nhận được tin tức từ đâu mà lại vội vàng tới giải vây cho ta kịp thời như vậy.
Phi ngựa một mạch ra ngoại thành rất xa ngài mới dừng ngựa, quay đầu nhìn ta.
Đám tùy tùng đi theo biết điều, thấy ta đi theo sau ngài, liền đứng cáchrất xa, lúc này đã lặng lẽ giảm tốc độ, để ta có thể tiến lại gần nóichuyện cùng ngài.
Ta vừa bắt gặp đôi mắt đen láy của ngài đã cảmthấy tự ti, khuôn mặt đỏ bừng bừng, khó khăn lắm mới mở miệng nói đượcvài từ “Ta xin lỗi.”
Ngài dường như khá kinh ngạc. Bản thân tacũng cảm thấy ngạc nhiên. Ta xưa nay cứng rắn, là loại người dù có bịđầu rơi máu chảy cũng quyết không chịu khuất phục. Lúc này bản thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-muon-de-cung-cuu-trung-thien/2824706/quyen-1-chuong-23-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.