Thần sắc của ngàicàng lúc càng cay đắng, lại mỉm cười nói “Nàng nói cũng đúng. Ta nguyệnlấy nàng, dám lấy nàng, nhưng lại không thể lấy nàng. Trước kia là vậy,bây giờ vẫn cứ như vậy. Tư Đồ Lăng đúng là vớ được món hời, tự nhiênphải kéo nàng vào trong cuộc tranh giành giữa ta và hắn.”
Ngài uống trà, nhưng lại ngửa cổ cạn sạch như là rượu, sau đó lại nhấc bình trà lên rót đầy cho bản thân.
Ta cau mày lên tiếng “Vĩnh, ngài với ngài ấy cũng đâu phải là kẻ thù quyết phải sống chết, có cần thiết phải thành ra thế này?”
Ngài nhìn ta đầy tâm sự rồi mỉm cười lên tiếng “Vãn Vãn, ta còn có đường lui hay sao? Hắn cũng có đường lui chắc?”
“Ngài ấy chỉ muốn tự bảo vệ bản thân, không hề có ý định tranh quyền đoạt vị. Nếu ngài ấy có dã tâm này, ta cũng sẽ khuyên ngăn. Ngày nay tình thếkhông giống như mười bảy năm trước. Tiên hoàng không có con, cũng khônglập người kế vị, cho nên mới gây ra chiến loạn tranh giành ngôi báu. Còn bây giờ, Đại Nhuế an định, phồn thịnh, ngài lại là hoàng tử danh chínhngôn thuận, cũng đã lên ngôi Thái tử lâu rồi. Nếu ngài ấy có ý đồ gì,thì đó là hành động soán ngôi đoạt vị, làm sao có thể thu phục nhântâm?”
“Hiện nay hắn còn tự quyết được sao?” Tư Đồ Vĩnh nhếch mépcười nhạt, ánh mắt đột nhiên sắc bén “Từ trước đến nay hắn đều có chílớn, quyết không phải hạng người chịu đứng dưới người ta. Dã tâm lộ rõ,thủ đoạn tàn độc, trong tay lại nắm trọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-muon-de-cung-cuu-trung-thien/2824704/quyen-1-chuong-22-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.