Đông Phương Ngôn Diễm im lặng nghe tất cả những gì Vu Hoằng Dương nói. Anh nói đúng, với những loại người như Vu Bách An thì nhẫn nhịn chẳng giải quyết được vấn đề mà chỉ càng làm hắn được nước làm tới.
Đông Phương Ngôn Diễm nhẫn nhịn không đáp trả Vu Bách An không phải vì cô không dám mà vì cô sợ Vu Hoằng Dương sẽ khó xử bởi dù sao Vu Bách An cũng là anh của Vu Hoằng Dương.
“Mẹ cũng đứng ra bệnh vực em rồi, em không sao đâu. Anh đừng lo nhé.”
“Em vùng dậy anh xem nào? Anh chống cho em, em sợ cái gì chứ?”
“Như thế sẽ làm anh khó xử.”
“Việc anh khó chịu nhất em biết là gì không? Chính là thấy em như vậy đấy. Anh không sợ hắn ta, đừng nói là Vu Bách An cho dù là ai đi chăng nữa mà dám đụng đến em anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua.”
Đông Phương Ngôn Diễm biết Vu Hoằng Dương vì yêu cô nên anh mới như vậy nhưng dù sao cũng là người một nhà, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện.
“Em hứa đây sẽ là lần cuối. Sau này sẽ không để ai bắt nạt em nữa.”
“Em sẽ dựa dẫm vào anh nhiều một chút, như vậy được rồi chứ. Đừng bày ra vẻ mặt khó chịu như thế với em nữa mà.”
“Em nói câu này rất nhiều lần rồi. Anh không tin nữa, em chứng minh cho anh thấy đi.”
“Được rồi. Đừng nhăn nhó nữa sẽ mau già đấy.”
“Em biết vì sao mẹ luôn hối anh và em tổ chức hôn lễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-mot-dem-chan-troi-goc-be-deu-la-em/3596599/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.