Đông Phương Ngôn Diễm mệt mỏi đến độ vừa đặt lưng xuống giường liền ngủ thiếp đi. Vu Hoằng Dương nhìn người phụ nữ đang nằm trong lòng mình, lại nhìn sang nhóc con đang ngủ say kia trong lòng dâng lên cảm giác hạnh phúc lạ lùng.
Sáng sớm, ánh mặt trời len lỏi vào từng khe cửa chiếu vào căn phòng nhưng Đông Phương Ngôn Diễm vẫn đang ngủ ngon trong vòng tay của Vu Hoằng Dương.
Nhóc con đã thức, Vu Hoằng Dương rón rén dậy chăm cậu nhóc, cho cậu uống sữa, chơi cùng con và ru cậu nhóc ngủ rồi mới lên giường ôm người đẹp ngủ tiếp.
“Anh làm em tỉnh giấc à?”
“Không có, em dậy cho con ti sữa.”
“Anh làm rồi, đợi em chắc thằng bé khóc ré lên vì đói rồi.”
“Tại ai hả?”
“Ừ, tại anh.”
Vu Hoằng Dương kéo người cô xuống giường: “Ngủ thêm một lát.”
“Hôm nay anh không đi làm sao?”
“Sao thế? Muốn anh rời đi sao?”
“Không có, muốn được anh ôm ngủ như này cơ.”
“Ngoan.”
Đông Phương Ngôn Diễm ngủ thêm một lát liền dậy tắm rửa để đợi cục cưng nhỏ dậy sẽ chơi cùng con.
Vu Hoằng Dương chuẩn bị đồ ăn xong, lên phòng tìm cô thì không thấy Ngôn Diễm đâu, anh mới vào phòng tắm định tắm rửa một chút.
“Dương… em đang tắm, sẽ làm ướt anh mất.” Đông Phương Ngôn Diễm nhìn thấy anh vào liền tìm lý do trốn tránh sự đụng chạm của anh.
“Ướt?” Vu Hoằng Dương khẽ cười, bàn tay khẽ vuốt ve dọc theo hai chân cô, chậm rãi di chuyển đến nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-mot-dem-chan-troi-goc-be-deu-la-em/3596591/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.