Đông Phương Ngôn Diễm không thèm để ý đến anh nữa mà xuống bếp tìm đổ ăn để lắp đầy cái bụng đói của mình.
“Đợi anh hâm lại rồi ăn, đừng ăn đồ nguội.”
“Anh nấu lúc nào ấy?”
“Lúc trưa.”
“Anh nấu xong lại không cho em ăn, đồ quá đáng nhà anh.”
“Anh tưởng em ăn anh là đủ rồi chứ?”
“Vu Hoằng Dương, anh có thôi đi không hả?”
“Được rồi, em ra bàn ngồi đi. Anh hâm xong sẽ mang ra.”
Vu Hoằng Dương tức tốc chuẩn bị đồ ăn cho Đông Phương Ngôn Diễm. Cả hai cùng nhau ăn uống xong thì Vu Hoằng Dương vào thư phòng để xử lý công việc của mình.
Sáng hôm sau, mặt trời vừa lên, tiếng chuông cửa nhà Vu Hoằng Dương đã vang lên inh ỏi. Đông Phương Ngôn Diễm nghe thấy liền lay lay người anh.
“Anh, hình như có ai đến đấy. Anh xuống nhà xem sao?”
“Mới sáng sớm mà ai tìm vậy chứ?”
Vu Hoằng Dương thức giấc trong trạng thái cáu gắt vì mới sáng sớm đã bị làm phiền, anh chậm chạp đi xuống nhà. Ngôn Diễm cũng nhanh chóng đi theo sau.
Vu Hoằng Dương ra ngoài mở cửa, là Vu phu nhân đến.
“Mẹ đến sao không vào? Bấm chuông inh ỏi như thế làm gì?”
“Thích.”
Vu phu nhân đi vào bên trong nhà, nhìn thấy Đông Phương Ngôn Diễm liền lên tiếng: “Con là…”
“Dạ con chào bác, con là Ngôn Diễm.”
“Không, ý bác là con và Hoằng Dương là mối quan hệ gì? Tại sao con lại ở đây?”
Trước những câu hỏi dồn dập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-mot-dem-chan-troi-goc-be-deu-la-em/3596592/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.