Không nằm ngoài dự đoán của Ngọc Diệp, sau khi phải chứng kiến cảnh tượng nóng mắt ấy, Tuyết Ưng đã hằn học rời đi.
Nhưng Ngọc Diệp không biết rằng, người mà giờ khắc này nàng đang hôn để đối phó với Tuyết Ưng thì tay chân đang run rẩy đến mức nào.
Vậy là nụ hôn đầu đời của Thanh Y đã bị cướp đi theo một cách phi nghĩa như vậy, mặc dù là một nữ tử nhưng tại sao nụ hôn của người ấy lại dễ chịu đến thế. Hay là bởi vì nụ hôn ấy quá triền miên, dịu ngọt, bằng một cách tài tình nào đó đã hớp mất hồn nàng.
Thanh Y nhẹ nhàng đẩy người đó ra, nàng cảm thấy thật sự hổ thẹn vì nhất thời đã mê man trong nụ hôn ấy. Có một sự rung cảm nhè nhẹ từ đáy sâu tâm ý.
Dù bị chiếm tiện nghi nhưng nàng lại không thể đánh người, thậm chí đến mắng một câu cũng còn không thể.
- Thiếu gì cách khác mà nàng lại đi hôn tôi?
Thanh Y bứt rứt hỏi.
Ngọc Diệp mặt đỏ lựng như vệt ráng chiều, dáng vẻ lúc này có chút khêu gợi.
- Xin lỗi vì đã mạo phạm cô nương, vì nàng thực sự quá xinh nên Ngọc Diệp đã không khắc chế được mình!
Thanh Y bị cái lý lẽ của nàng ta làm cho mụ mị cả đầu. Vậy ra dù người đó biết nàng là nữ nhân nhưng vẫn hôn cho bằng được.
- Ngọc Diệp cô nương, nàng cũng thật là tùy tiện, tôi là nữ nhi mà..
- Ủa, vậy là cô nương chưa hiểu gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-mong-duyen-can/3394115/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.