Cạch!
Khương Nhiễm: “ Muộn rồi, cậu ở đây làm gì?”
Khương Nhiễm có chút bất ngờ. Cô còn tưởng là ai còn gõ cửa giờ này. Lại không nghĩ tới là anh.
Đáng lí ra anh nên ở viện mới đúng.
Hơn nữa biết anh hôm nay không được khỏe nên cô đã nhắn tối nay không cần qua nấu cơm cho cô, một phần nữa là vì tối nay cô có hẹn với một người quen cũ.
Không để ý đến biểu cảm của cô, Thẩm Tư Niên chỉ nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, sắc mặt sa sầm không vui.
“ Chị nói đúng, muộn thế này rồi mà chị vẫn bận việc như vậy. Chắc chị cũng mới về nhà đúng không?”
Quần áo trên người vẫn còn nguyên chưa được thay ra. Đã thế hình như hôm nay cô cũng đặc biệt ăn vận sang trọng hơn thì phải.
Lại nhớ đến hình ảnh cô và người đàn ông khác ở trong cùng một bức hình có những cử chỉ thân mật, cơn giận dữ trong lòng anh lại đang dần được nhen nhóm, chỉ chờ chực bùng phát.
Cô về muộn như vậy chắc chắn là ở cùng người đàn ông kia.
Chết tiệt!
Nghe lời lẽ của anh có phần không đúng lắm, cô khó hiểu, cũng không để ý đến sắc mặt không tốt của anh.
Thẩm Tư Niên đang nói cái gì vậy?
Cô lạnh lùng: “ Nếu cậu đứng đây chỉ để nói những lời vô nghĩa này thì nên về đi thì hơn.”
Vô nghĩa? Ha, quả thật vô nghĩa.
Cánh cửa dần khép lại nhưng đến giữa chừng lại dừng lại.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-me-y-loan-yeu-em-bang-ca-sinh-menh/2963864/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.