Bệnh viện.
“ Thẩm Tư Niên! Tôi nói này, sao dạo này tần suất vào viện của cậu lại nhiều vậy!? Từ khi nào mà bệnh viện nhỏ này của tôi đã trở thành nhà của cậu vậy?”
“ Lần trước là bị thương lần này lại uống lộn thuốc kích thích dạ dày gây xuất huyết dẫn đến việc ngất xỉu. Cậu nên biết bản thân mình bị đau dạ dày nặng cỡ nào đúng không?”
Nghiêm Cẩn Hành đứng một bên nhìn vào sổ bệnh án của Thẩm Tư Niên nói lại với anh, vẻ mặt nghiêm túc, giọng nghe ra có phần cau có không vui.
Cái tên này rốt cuộc bị làm sao vậy?
Uống nhầm thuốc kích thích dạ dày, anh thấy là Thẩm Tư Niên cố ý thì đúng hơn. Một người cẩn thận như anh không lí nào lại bị nhầm lẫn mấy cái chuyện vặt vãnh như này được.
Nghiêm Cẩn Hành đã đứng đây dằn mặt anh gần nửa tiếng rồi, cũng đã nhắc nhở anh rồi thế mà tên ngồi trên giường bệnh kia lại ung dung chả thèm đáp lại một lời khiến cho người ta phát bực.
“ Thẩm Tư Niên, tôi nói cậu có nghe không hả?”
Nghiêm Cẩn Hành bực túc lớn giọng. Thật không thể chịu nổi mà.
Thấy tình hình căng thẳng, Mạnh Tử Triết quyết định không ngồi im nữa mà lên tiếng.
“ Cẩn Hành, cậu bình tĩnh đi. Có nói nữa thì cũng chẳng nghe lọt tai đâu. Lúc nào trong đầu cậu cũng chỉ có mấy cái thứ phiền phức này thì đến bao giờ mới có vợ.”
Bỗng Mạnh Tử Triết đập bụp một cái vào lòng bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-me-y-loan-yeu-em-bang-ca-sinh-menh/2963866/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.