Tôi nghĩ tới bà nộirất nhiều vào sáng hôm sau. Tôi cảm thấy bị giằng xé giữa nỗi ham muốngặp lại người lạ đêm nay và những bài học cư xử đã được khắc cốt ghi tâm từ thơ ấu thơ về việc nên cư xử thế nào. Tôi sửa soạn rồi đi ra từđường. Đó là một quãng đường dài nhưng tôi có cảm giác mọi vật như thểkhông phải tôi đã thấy chúng cả vạn lần trước đây.
Trang viên nhà họ Trần có những đại sảnh, sân trong rộng rãi và những căn đình duyêndáng giăng xuôi theo bờ Tây Hồ. Vẻ gồ ghề hoang sơ của những hòn non bộnhắc nhở tôi về những thứ trường tồn và bền vững trong cuộc sống. Tôithấy những hồ nước mênh mông và dòng sông uốn khúc nơi các ao và suốinhân tạo của gia đình tôi.
Tôi cảm nhận được những cánh rừngtrong các khóm trúc được trồng tỉa chăm chút công phu. Tôi đi qua Tụ Mỹđình, một điểm quan sát trên cao cho phép các cô gái chưa chồng tronggia tộc nhìn các vị khách trong vườn mà không bị phát hiện. Ở đó tôi đãnghe thấy những âm thanh từ thế giới bên ngoài, tiếng sáo luyến láyphiêu bồng vẳng qua hồ, lan tỏa qua mặt nước, âm thầm lén lút vượt quatường bao khuôn viên vào khu nhà của chúng tôi.
Tôi thậm chí cònnghe thấy những giọng nói bên ngoài, một người bán dạo rao bán đồ dùnglàm bếp, cuộc cãi vã giữa hai người chèo thuyền, tiếng cười êm ái củanhững người phụ nữ trên một du thuyền. Nhưng tôi chưa từng trông thấyhọ. Tôi vào từ đường, nơi chúng tôi gìn giữ bài vị của tổ tiên.
Bài vị, những mảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-mau-don/67553/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.