Những ngày sau đó, Tĩnh Lạc lặng lẽ ẩn trong chỗ tối, âm thầm quan sát tiến triển của hai người.
Tề Vĩnh Hiên có vẻ rất hài lòng với bản lĩnh của Giảng Du, thậm chí bây giờ đã gọi luôn tên thật của y rồi.
Tĩnh Lạc cảm thấy như vậy rất tốt, bản thân cậu chỉ cần tuân theo thiết lập của nguyên chủ đi theo bảo vệ Giảng Du là được.
Ở chung năm năm, tất nhiên Tĩnh Lạc cũng có một chút hảo cảm với Giảng Du, vậy nên chẳng khó để đối xử tốt với y.
Hôm nay Tề Vĩnh Hiên thượng triều sớm, sau khi tan triều thì vẻ mặt của hắn có vẻ không tốt lắm.
Hắn định sẽ ra ngoại thành thư giãn một chút nên sai Giảng Du đi chuẩn bị xe ngựa.
Vừa ra cửa lại thấy Giảng Du đang ôm túi bánh vui thích ăn, hắn hơi nhíu mày.
Giảng Du đang chìm trong hạnh phúc thì chợt cảm nhận được tầm mắt, nhìn qua mới thấy là vương gia đang dùng vẻ mặt khó chịu nhìn mình.
Y vội cất bánh vào vạt áo, nghiêm chỉnh tiến lên hành lễ.
"Ở đâu có?"
"Là...là A Lạc mua cho thuộc hạ, là thuộc hạ...thuộc hạ tất trách, xin lĩnh phạt."
"A Lạc? Ha, đi thôi."
Giảng Du ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của Tề Vĩnh Hiên, còn Tề Vĩnh Hiên phía trước đang cảm thấy hơi uất nghẹn trong lòng.
Loại bánh mà Giảng Du ăn lúc nãy là chiêu bài nổi tiếng của Vạn Hoa Lâu, số lượng có hạn vì mỗi ngày chỉ bán một trăm cái, phải đi xếp hàng từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-lac-nhat-niem/2819977/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.