Không lâu sau đó, những món mà Nghiêm Tuấn Kiệt gọi đã được bày hết ra bàn, một màu đỏ thơm ngon bắt mắt.
Tĩnh Lạc không biết có phải do bản thân nhận lầm hay không, những món trên bàn đều là món cậu yêu
thích.
Nghiêm Tuấn Kiệt cầm đũa gắp một miếng thịt cá vào bát của cậu.
"Nếm thử xem."
Tĩnh Lạc hơi mất tự nhiên cầm đũa, đưa miếng cá lên miệng, chậm rãi cắn một miếng.
Hai mắt bất chợt tỏa sáng, đưa nốt miếng còn lại vào miệng.
Thịt cá thơm béo, vừa cay vừa ngọt, thêm một ít vị chua, thật sự ngon vô cùng.
Mỗi lúc được ăn ngon, Tĩnh Lạc sẽ bất giác lơ là với thế giới xung quanh, vậy nên không hề phát hiện ánh mắt Nghiêm Tuấn Kiệt khi nhìn cậu trông rất kỳ lạ.
Trìu mến lại dịu dàng vô cùng.
Bên góc bên kia, Trịnh Thúc Lan siết chặt đôi đũa khiến nó gãy đôi.
Quán Phượng Lâm hơi nhíu mày nhìn cảnh tượng hài hòa đó.
Hắn không ít lần đến chỗ đoàn hát của Trịnh Thúc Lan nên tất nhiên biết rõ Tĩnh Lạc, thậm chí nhiều lần nhờ Trịnh Thúc Lan dẫn cậu ra ngoài gặp hắn.
Tiếc là lần nào Trịnh Thúc Lan cũng nói Tĩnh Lạc không chịu đi, hắn cũng không thể mặt dày đến cưỡng ép người ta được.
Giờ thấy cậu thoải mái bên cạnh người khác như vậy, hắn có chút khó chịu trong lòng.
"Cậu quen người đó à?"
"Không quen!"
Nghe Quán Phượng Lâm hỏi, Trịnh Thúc Lan hơi tức tối phun ra hai chữ, cảm giác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-lac-nhat-niem/2819954/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.