Lúc Tĩnh Lạc về tới đoàn hát, mọi người đều đang mải mê luyện tập, thấy cậu vào thì sôi nổi cất tiếng chào.
Tĩnh Lạc mỉm cười đáp lại, sau đó quay về phòng.
Hôm nay bị chấn động mạnh như vậy khiến đầu óc có vẻ không tỉnh táo cho lắm, cậu định sẽ đi ngủ sớm.
Tĩnh Lạc thay một bộ quần áo thoải mái nằm trên giường, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Không bao lâu sau cảm giác toàn thân như phát lạnh, cậu bất giác cảm nhận được một luồng hơi ấm bên cạnh, theo bản năng liền ôm chặt lấy.
Tĩnh Lạc cứ cảm giác ý thức mông lung, mơ mơ hồ hồ có người giúp cậu lau người, thay quần áo, còn có tiếng nói chuyện thấp thoáng bên tai.
Tĩnh Lạc cảm giác bản thân đã ngủ một giấc thật dài, lúc tỉnh lại vẫn còn ngây ngốc, chưa ý thức kịp bản thân đang ở đâu.
Khoảnh khắc nhìn thấy Trịnh Thúc Lan bê bát cháo bước vào, Tĩnh Lạc ngơ ngác, dường như xuyên qua y nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc khác.
"A...Du..."
Giọng cậu hơi khàn khàn pha lẫn nét suy yếu, thành ra âm từ cũng không rõ, nhưng Trịnh Thúc Lan vẫn nghe ra được cậu đang gọi tên một người khác.
Một cảm giác nghèn nghẹn chậm rãi bủa vây, chẳng qua Trịnh Thúc Lan nghĩ đến tình trạng của Tĩnh Lạc nên không dám chấp vấn cậu quá nhiều.
Vả lại, dùng tư cách gì để chấp vấn đây?
"A Lạc, mau ăn cháo đi."
Nghe thấy một tiếng nói khác xa trong tưởng tượng, cậu mới hoàn hồn, hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-lac-nhat-niem/2819953/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.