Trịnh Thúc Lan một mình đứng trong tổ đường, đối diện bàn thờ, hai bên là các trưởng bối, sư thúc của y.
Tất cả bọn họ đều đang muốn dồn Trịnh Thúc Lan vào đường cùng, ép cậu cúi đầu. Tất nhiên y sẽ không chịu thỏa hiệp.
Một nam tử ngũ tuần tức giận đập bàn.
"Trịnh Thúc Lan, đừng nghĩ bây giờ ngươi có chút danh tiếng thì có thể coi khinh trưởng bối, rũ bỏ gốc rễ!"
"Thúc Lan chưa bao giờ bất kính với ai, nhưng các vị có tư cách gì giáo huấn tôi chứ?! Lúc ba tôi mất, đoàn hát rơi vào tình cảnh khó khăn, các người có từng giúp đỡ chưa!"
"Hỗn trướng!"
Thái độ cường ngạnh của Trịnh Thúc Lan khiến ông ta tức giận, những người khác cũng nhốn nháo chỉ trích y.
"Người đâu! Đánh tên phản đồ này cho ta, đánh đến khi nó cúi đầu nhận lỗi mới thôi!"
Đám gia đinh lập tức bao vây Trịnh Thúc Lan, y cũng không yếu thế, đá ngã một tên rồi đoạt gậy, đánh những tên còn lại bò lăn ra đất.
Chẳng qua có một tên nhân lúc đánh lén, đập trúng ngay chân khiến y khụy xuống.
Những tên xung quanh thừa cơ tóm lấy y.
Cùng lúc đó, cánh cửa đang khép chặt đột nhiên đổ ầm xuống, hai tên giữ cửa cũng bị đá bay vào trong.
"Kẻ nào dám đụng đến Trịnh Thúc Lan?!!"
Tĩnh Lạc sắc mặt âm trầm, nhìn Trịnh Thúc Lan đang ngã khụy dưới đất, bị hai tên gia đinh tóm hai bên tay kéo đi.
Tĩnh Lạc cảm thấy trong lòng chợt bừng lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-lac-nhat-niem/2819951/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.