Chương trước
Chương sau
Dạ Đàm đi theo dấu chân, lúc này trời đã xẩm tối, bờ hồ không có đèn, tia sáng u ám không rõ. Dạ Đàm đang muốn gọi nàng, đột nhiên vang lên thanh âm của một nam nhân: "Cốc Hải Triều, ngươi nói xem nàng sẽ cầu cứu ta hay không?"
Dạ Đàm giương mắt nhìn lên, giữa hồ có người, nhưng không phải Thanh Quy, là hai nam nhân!
Giữa hồ Ẩm Nguyệt có một cái đình, từ bên bờ đi qua, vốn là cũng có đường có thuyền, đáng tiếc lâu năm không sửa sang, đến nay chỉ còn lại một hàng cọc gỗ.
Giờ này, đang có hai người đứng trên cọc gỗ.
Không phải Thanh Quy.
Dạ Đàm tìm một nơi kín đáo, lặng lẽ xuống nước, lặn về phía giữa hồ. Rõ là cố ý, hồ Ẩm Nguyệt này thường ngày đến một cái bóng ma cũng không có. Hôm nay lại nhiều người như vậy?
Nàng bơi ra gần giữa hồ, mới phát hiện Thanh Quy cả người đều ngâm dưới nước. Nàng ôm chặt lấy cái cọc gỗ trong nước để tránh bị chìm xuống. Trên trán có vết thương lớn, giờ cũng bị ngâm nước tới trắng bệch.
Tỷ tỷ này của ta, từ trước đến giờ dáng vẻ đoan trang, tiến lui nhẹ nhàng. Lại cũng có hôm nay.
Dạ Đàm trộm cười, giương mắt nhìn cái cọc gỗ, chỉ thấy hai tên đàn ông đang chăm chú nhìn Thanh Quy trong nước.
Hai tên này, một tên ăn mặc giống như tay sai, mặt vô cảm, một bên ôm kiếm hầu hạ. Một tên khác mặc hắc bào cùng nón đen, cái nón che kín nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra sống mũi cao cùng đôi môi mỏng. Cách một tầng nước hồ, Dạ Đàm nhìn thấy trên hắc bào của hắn dùng chỉ bạc thêu hoa văn Thiên chiến.
Hình Thiên Vũ Can Thích (1),dữ tợn đáng sợ.
Là Ma tộc.
Dạ Đàm trong lòng trầm xuống. Ma tộc cùng Thần tộc chính là kẻ thù truyền kiếp, Thanh Quy hiện giờ là Thiên Phi tương lai của Thần tộc. Nếu lọt vào tay bọn họ, thực sự không ổn chút nào.
Lúc này hẳn là nhanh đi về báo cho phụ vương cùng quốc sư. Nhưng ngộ nhỡ bọn chúng đem Thanh Quy mang đi, vậy cũng quá tệ.
Dạ Đàm cắn răng, từ đáy nước lặng lẽ bơi tới phía sau cái cọc gỗ, tìm chính xác chỗ đứng của hai tên Ma tộc, tay nàng lặng lẽ đưa ra hoa gai, bất chợt đâm một cái.
Trên cọc gỗ, cái tên ăn mặc như tay sai, chính là một trong mười cao thủ hàng đầu của Ma tộc - Cốc Hải Triều. Hắn phản ứng dĩ nhiên mau lẹ, nghe thấy bất thường, lập tức xoay người lại đỡ, ngăn cản hoa gai của Dạ Đàm.
Nhưng mà binh khí kia bề ngoài hết sức cổ quái, mặc dù cản được hoa gai, vẫn có một mảnh hoa đâm vào lưng hắn.
Cốc Hải Triều dễ dàng cầm hoa gai, dừng lại nhìn rõ người ở trong nước, hắn hoàn toàn kinh sợ —— hắn lại bị một cô gái bình thường đánh lén.
"Ha ha ha ha, Cốc Hải Triều!" Gã nam nhân mặc hắc bào nhìn thấy máu của tên kia rơi trong hồ, cười to, "Ngươi thật khiến ta nở mặt."
Cốc Hải Triều vẻ mặt căng thẳng, dưới nước Dạ Đàm đã thu binh khí lại, như cá bơi ra ngoài.
Thanh Quy lúc này mới nhìn rõ người trong nước là ai, nhưng trước mặt Ma tộc, nàng sẽ không kêu tên muội muội của mình. Nàng lo lắng kêu: "Đừng để ý đến ta, nhanh đi thông báo cho quốc sư!"
Mặt nước trong nháy mắt tĩnh lặng, nàng thậm chí không biết Dạ Đàm có nghe thấy lời của nàng hay không. Cốc Hải Triều sờ vết thương sau lưng, rút binh khí ra khỏi vỏ. Nhưng dường như đã sớm biết trước, nam nhân áo đen đè tay hắn xuống, nhẹ giọng nói: "Trước mặt mỹ nhân, động đao động thương, bị thương nhã nhặn."
Sắc mặt của Cốc Hải Triều đã bắt đầu biến thành màu đen —— trên hoa gai của Dạ Đàm có độc. Hắn nói: "Binh khí của nữ nhân kia có độc! Hơn nữa loại độc này hiệu quả như của Ma tộc. Phải bắt nàng cẩn thận tra hỏi!"
Nam nhân áo đen nói: " Được." Hắn vừa mới nói ""được"", liền nhấc chân dẫm lên đỉnh đầu Thanh Quy. Sau đó không nói một lời, thi lực dưới chân. Thanh Quy ô lên một tiếng, cả người đều bị đạp vào trong nước, nhất thời tứ chi khua loạn.
Dạ Đàm thở dài, nàng có thể ẩn giấu rất tốt, nhưng là Thanh Quy thì không được. Tên nam nhân Ma tộc này thật là vừa xảo quyệt lại cay độc. Nàng chẳng những không thể chạy, còn chỉ có thể ngoan ngoãn trở về. Không có thời gian do dự, nàng thật nhanh lội qua, hoa gai đâm thẳng bắp chân tên kia.
Tên kia ung dung không vội vã thu chân lại, Thanh Quy rốt cuộc lại tự đáy nước nhô đầu lên. Nàng từng ngụm từng ngụm hô hấp, Dạ Đàm hừ lạnh: "Hèn hạ."
Tên kia cười khẽ, hỏi: "Làm sao? Không phục à?"
Dạ Đàm nói: "Dĩ nhiên không phục, có dũng khí thì một đấu một. Nếu như ta thắng, ngươi phải để cho chúng ta đi."
Nam nhân nói: "Có thể. Ngươi lên đi."
Dạ Đàm đảo tròng mắt, ánh mắt giảo hoạt, nói: " Được. Nhưng ngươi không được thừa dịp ta ra khỏi nước mà đánh lén ta đâu đấy. Phải đợi ta đứng vững, đếm một hai ba mới cho phép động thủ."
Nam nhân chắp hai tay sau lưng, dù bận vẫn thong dong: " Được."
Dạ Đàm lúc này mới khinh thân nhảy một cái, nhưng nàng ra khỏi nước chẳng qua là giả thôi. Ý đồ thực sự, chính là đánh lén tên nam nhân áo đen! Nàng vừa mới nhô lên, hoa gai lấp lánh, giơ tay lên liền đâm. Thật là vừa nhanh vừa chuẩn, không chậm trễ chút nào. Nhưng gần như song song, nam nhân áo đen trong tay đột nhiên rút ra một chiến liềm chín thước.
Chiến liềm của hắn nhắm thẳng vào Dạ Đàm, rãnh máu trên lưỡi liềm trong đêm đen chuẩn xác móc vào hoa gai trên tay nàng. Dạ Đàm liền biến thành con cá bị mắc câu.
Nam nhân này, bản thân mới chỉ xuất một chiêu, hắn đã đem binh khí của nàng quan sát rõ ràng. Dạ Đàm thở dài, nói: "Ma tộc quả nhiên chưa bao giờ giữ chữ tín."
Nam nhân mặc hắc bào cười khẽ, hỏi: "Cô nương tuy không phải là Ma tộc, nhưng bàn về tính cách, cũng như nhau." Hắn chỉ vào Cốc Hải Triều, tò mò hỏi, "Vừa rồi cô lén ra sau hai người bọn ta, chiêu thứ nhất vì sao đâm hắn mà không đâm ta?"
Dạ Đàm cũng nghiêm túc đáp: "Hắn ngây ngô đần độn, xem ra có phần thuận lợi hơn."
Cốc Hải Triều trợn mắt, nam nhân mặc hắc bào lại lần nữa cười to.
Dạ Đàm đương nhiên không phải uổng công cùng hắn nói chuyện, nàng trò chuyện mấy câu, cũng thấy rõ được binh khí của nam tử hắc bào, hoa gai ngay tức khắc từ bên phải di chuyển về phía trước mấy tấc, thoát khỏi kìm hãm.
Nàng chạy về bên người Thanh Quy, nhẹ nhàng vận khí, đem nàng rời khỏi hồ nước, lướt vào trong đình giữa hồ.
Thanh Quy người mềm nhũn, ngồi trên băng đá bên trong đình. Nàng bị sặc nước hồ, không ngừng ho khan. Dạ Đàm mặt đầy ghét bỏ, nhưng cuối cùng cũng vỗ lưng cho nàng, hỏi: "Tỷ vào trong này làm gì?"
Thanh Quy nói: "Hôm nay là sinh thần của ta và muội, phụ vương lệnh cho ta tới tìm muội đi xem kịch."
Dạ Đàm liếc mắt: "Ai mà lạ vậy."
Thanh Quy không biết làm sao, nàng cùng Dạ Đàm chính là chị em sinh đôi, hôm nay là sinh thần của nàng, dĩ nhiên cũng là sinh thần của Dạ Đàm. Nàng cầu khẩn Li Quang Dương thật lâu, cuối cùng cũng khiến Li Quang Dương mềm lòng, ngầm cho phép Dạ Đàm đi chơi.
Thanh Quy tới tìm nàng, lại không nghĩ gặp phải Ma tộc ở chỗ này.
Mối nguy trước mặt, cũng không tiện nói nhiều. Nàng nói: "Bây giờ phải làm thế nào?"
*** Chú thích:
(1) Hình Thiên Vũ Can Thích (刑天舞干戚): Hình Thiên xuất hiện trong một truyền thuyết thần thoại của Trung Quốc cổ đại, Hình Thiên là nhân vật trong《 Sơn Hải Kinh 》, vốn là một người khổng lồ vô danh, bởi vì cùng Hoàng Đế tranh giành chỗ ngồi của thần linh mà bị Hoàng Đế chém đứt đầu. Thiên chính là Thiên Đế, "Hình Thiên" chính là biểu thị lời thề giết Thiên Đế để báo thù. Can là lá chắn, Thích là cái búa lớn. Hình Thiên không có đầu này không chết, lần nữa đứng lên, đem hai bên ngực biến thành hai mắt, rốn biến thành miệng, tay trái cầm lá chắn, tay phải cầm búa lớn. Bởi vì không có đầu, cho nên hắn chỉ có thể vĩnh viễn không nhìn thấy địch mà chém giết, vĩnh viễn chiến đấu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.