Lôi Hạ Trạch, Dạ Đàm dạy dỗ xong Cơ Lang, tâm trạng tốt hơn nhiều. Nàng khẽ ngâm tiểu khúc, một đường nhàn rỗi dạo chơi, cuối cùng đi tới phía Bắc của Lôi Hạ Trạch. Lôi Hạ Trạch là nơi tiếp giáp giữa Nhân gian và Yêu tộc, chính giữa ngăn cách bởi một cái hang sâu, được đặt tên là Quỷ Anh Cốc.
Dạ Đàm đứng ở bên cạnh hang, cỏ dại mọc đầy mặt đất, thỉnh thoảng có thể thấy xương trắng. Luồng gió yêu ma thổi tới, giống như ma quỷ thì thầm. Có binh lính canh giữ ở biên giới Yêu tộc nhưng giống như nhìn thấy ác ma, đang từng bước lui về phía sau.
"Ư hừm!" Dạ Đàm hắng giọng một cái, không nhanh không chậm từ bên hông móc ra một miếng lệnh bài màu đồng cổ, phía trên lấp lánh ba chữ "Thiếu Quân Phủ".
"Thấy rõ đây là cái gì chưa?" Nàng mặt cười tà mị, đám Yêu binh tay cầm trường kích, ngay cả tai cũng cụp xuống. Rốt cuộc Tướng Yêu run rẩy nói: "Hồi bẩm cô nương, cái này... Là lệnh bài của Thiếu Quân Phủ. Thấy nó như thấy Thiếu Quân của chúng tôi."
"Vậy thì đúng rồi!" Dạ Đàm vênh váo nghênh ngang, một đám Yêu binh vòng tới vòng lui, nhìn hồi lâu, nàng nổi giận: "Hồ ly Tướng quân của các ngươi trước kia đâu?!"
Lần này Tướng quân dẫn đầu là một Lang Yêu, nó lắp bắp nói: "Lão, lão Hồ, nó về nhà rồi, không làm nữa."
Dạ Đàm nổi giận: "Nó thật tốt sao lại không làm nữa? Chẳng lẽ nó không biết ta còn thiếu một đôi bao tay lông hồ ly sao?!"
—— cũng là bởi vì nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-lac-ngung-thanh-duong/1810833/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.