Lần đầu tiên tiểu công tử nhà họ Đường có hứng thú với một người đến thế. Không thể không nói, vẻ đẹp của Bùi Sơn thật sự khiến người ta mê muội, không phải cái kiểu đẹp do cố ý tô son trát phấn lên mặt mình, mà là cái đẹp như ánh trăng mơ màng hiện trên con kênh, khiến người ta bất giác động lòng. Vượt qua cả giới tính, đạo đức, ngũ quan tách ra cũng chỉ coi như vừa mắt, nhưng đặt bên cạnh nhau, cùng với đôi mắt kia, lại khiến người ta chẳng thể dứt ra nổi.
Hơn nữa, lúc ở trong quán bar, hắn rõ ràng cảm nhận được sự chủ động của Bùi Sơn, tuy rằng cái hôn kia tạo cảm giác liều lĩnh đập nồi dìm thuyền, nhưng Đường Lập Ngôn vẫn tin, rằng ít nhất Bùi Sơn cũng có hảo cảm với mình.
Cho dù phần hảo cảm ấy chẳng rõ từ đâu ra, không biết là coi trọng dáng người, mặt mũi hay thứ gì khác nhưng tóm lại, nhất định là có.
Kỳ lạ là, gần đây Bùi Sơn cứ như thể biến thành một người khác, nhắn tin không trả lời, gọi cũng không nhấc máy, như thể cố ý làm ngơ hắn vậy.
Rõ ràng là đã làm gì đâu? Chẳng lẽ trong phòng tắm hắn chỉ nghĩ một chút thôi cũng bị phát hiện sao?
Đường Lập Ngôn không nghĩ ra lý do. Nhưng thứ mà hắn muốn có được, nhất định không trốn nổi đâu.
Gọi điện thoại mãi không ai để ý, vậy đến hiệu sách tìm người cũng được chứ gì?
Bởi vậy Đường Lập Ngôn quyết định tan làm sẽ đến hiệu sách tìm Bùi Sơn, tiếp tục giấc mộng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-di/236047/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.