Chương trước
Chương sau
Đường Lập Ngôn xong việc rời khỏi cục cảnh sát thì cũng đã sắp 2 giờ.
Trên đường hắn cứ nghĩ mãi, một người đàn ông mặc quần áo nửa trong suốt, cùng một người đàn ông đã thay cảnh phục ra, cùng nhau trải qua khoảnh khắc sinh tử hiểm nguy, nhà thì gần nhau thế... Cơ hội tốt biết bao, đáng tiếc thật.
Đường Lập Ngôn cứ đi rồi đi, thế mà lại đến toà số 3. Ngẩng đầu lên, có thể nhìn thấy lầu 6 đã tắt đèn, Bùi Sơn đã kéo rèm, nhưng hắn vẫn có thể tưởng tượng ra bóng dáng anh cởi áo khoác.
Cảnh sát trẻ tuổi xoa xoa gáy, như thể thân mình lại bắt đầu nóng lên, đổ mồ hôi.
Thậm chí trong khoảnh khắc ấy, hắn đã nghĩ kĩ xem phải bài binh bố trận dẫn địch vào rọ thế nào, dáng vẻ Bùi Sơn khi bị kéo rơi vào lưới của mình ra sao rồi.
...Hẳn là cam tâm tình nguyện lại có chút kinh hoàng, trừng đôi mắt sáng lấp lánh, kéo chăn đến cổ, chờ bị ăn sạch.
Chậc.
Đường Lập Ngôn cười nhạo một tiếng, lắc đầu, xoay người đi về nhà mình.
Ngón tay trượt qua bức tường, chính là nơi Bùi Sơn vừa mới đi qua, chạm vào.
Hầu như hàng xóm đều ngủ sớm, Đường Lập Ngôn chỉ có thể nhón chân đi về nhà mình.
Chung cư này là kiểu nhà tập thể cũ, phòng thì không lớn, nhưng không gian công cộng thì khá lớn. Vì thể không gian trước cửa trở thành nơi làm việc nhà, bày cái bàn lớn, để lộn xộn cả đống đồ. Đường Lập Ngôn muốn về nhà mình, còn phải đi qua cửa mấy nhà khác, trong phòng thì không có đèn, hắn không cẩn thận đá rớt một cái phích nước nóng.
Âm thanh leng keng lập tức vang lên, Đường Lập Ngôn chạy vội mấy bước, sợ có người nhà nào ra cằn nhằn.
Trước mắt đã về đến nhà rồi, lại không nhìn rõ, đụng phải một người.
Trong lòng Đường Lập Ngôn thầm chửi một câu.
"Ấy? Tiểu Đường hả?"
Chú Vương đang chuẩn bị đi tiểu, bị va vào, không giận, ngược lại tỏ vẻ ôn hoà nói, "Về muộn thế hả?"
Đây là một ông chú mới về hưu hai năm, ở cũng lâu rồi, người ta gọi là "Bách Hiểu Nhi", suốt ngày thích ra đường buôn chuyện.
"Hả? Vâng, hôm nay có việc ạ."
"Chỗ Tam Nhi xảy ra chuyện đúng không?" Giọng chú Vương rất lớn, "Ây chà, nó là cái loại không sạch sẽ, dây vào nó thì chẳng có chuyện gì tốt cả."
"Không phải, là chuyện của thằng nhóc Thái Tầm." Đường Lập Ngôn có chút mất kiên nhẫn, "Không liên quan đến anh Bùi."
Hắn cố ý nhấn mạnh cách gọi "anh Bùi" kia.
Mấy nhà bên cạnh có tiếng gào lên bất mãn, cảnh cáo người bên ngoài nói nhỏ chút.
"Mày không phải doạ chú, chú nghe hết rồi, nó đi theo Tam Nhi lên sân thượng làm cái chuyện ấy, sau đó trượt chân ngã chứ gì!" Đến giờ chú Vương mới hạ thấp giọng, "Mày không cần phải giấu giếm cho nó, Tiểu Thái người ta cũng kiêu ngạo lắm cơ mà, người ngoan ngoãn biết phân biệt tốt xấu lắm!"
"Cái éo gì vậy?" Lửa giận trong lòng Đường Lập Ngôn trào lên, lại không dám lớn tiếng quá, cực kỳ bức bách, "Thái Tầm? Thằng nhãi đấy nói cái gì cơ?"
"Hả? Thì bảo nó với Tam Nhi uống rượu trên sân thượng..." Chú Vương nói, dường như cảm thấy cái từ kia khó mở lời quá, ghét bỏ mà làm một động tác, lắc đầu, "Chẳng ra cái thể thống gì."
Đường Lập Ngôn nhất thời khó thở, lửa giận chẳng có chỗ xả ra, hung hăng đá vào tường.
"Làm cái gì đấy hả, nửa đêm không đi ngủ à, ồn cái éo gì!" Bà chủ nhà lập tức rống lên từ trong phòng.
Đến giờ Đường Lập Ngôn mới hít sâu vào một hơi, cố gắng bình ổn cảm xúc, giải thích: "Chuyện này không có thật. Thái Tầm tự uống nhiều chạy lên lầu thôi, vừa lúc tôi và Bùi Sơn nhìn thấy, chạy lên cứu. Mấy việc này có ghi chép hết cả đấy."
"Mày cũng ở đấy hả? Đừng có lừa chú, chú thấy mày còn trẻ không hiểu chuyện thôi. Mấy lời này á, nhất định là do chúng nó thấy mất mặt quá nên mới lừa cảnh sát chúng mày." Chú Vương như thể hiểu biết vô cùng, "Chỗ đấy cũng làm gì có máy quay giám sát, ai biết được chúng nó làm cái gì."
Thấy Đường Lập Ngôn không nói gì, chú Vương cho rằng hắn bị thuyết phục, vì thế lại càng vui vẻ nói tiếp, "Không thì nửa đêm nửa hôm, tối lửa tắt đèn, Tam Nhi chạy lên sân thượng làm cái gì? Trùng hợp thế à?"
Đường Lập Ngôn im lặng mấy giây, móng tay sắp cắm vào lòng bàn tay. Mãi đến khi chú Vương nói xong, mới khẽ phát ra mấy chữ: "Đúng thế, trùng hợp thế đấy."
"Hơ, mày đúng là cái đồ cứng đầu." Chú Vương lắc đầu, "Ngày nào cũng nói thay cho nó."
Đường Lập Ngôn chửi một câu thô tục trong lòng, ngoài miệng lại nói một câu cổ quái: "Phải rồi, ai bảo người ta trong sạch mà có người cứ chõi mồm vào? Làm dưa vẹo táo nứt thì tốt hơn nhỉ, chẳng biết bản thân đến đâu, chỉ có lắm mồm buôn bán là giỏi, quá vui vẻ rồi."
Chú Vương ngẩn ra, "Thằng ranh này sao lại nói chuyện với người lớn thế nhở?"
Đường Lập Ngôn cười lạnh: "Ngại quá, người lớn nhà tôi không chết cũng trốn rồi, còn mỗi một thằng anh thôi, không biết chú là người lớn ở đâu ra."
"Hừ, nhà có tí bối cảnh mà láo thế à? Tao thấy mày cũng chẳng khác gì nó! Người giàu từ thành phố lớn đến, đều có cái đam mê đấy hết. Nói đỡ cho Tam Nhi kia suốt, muốn ngủ với nó chứ gì!"
"Chà, bị chú nói trúng rồi, tôi muốn ngủ với anh ta đấy. Bùi Sơn người đẹp lại còn tươi tắn, nếu không phải thấy người ta trắng trẻo sợ làm người ta sợ, tôi đã ngủ từ lâu rồi, còn cần phải ở đây lải nhải với chú à?"
Chú Vương nghẹn không còn gì để nói, chỉ có thể hậm hực lắc đầu, lẩm bẩm làu bàu: "Ngủ thôi ngủ thôi, nửa đêm nửa hôm rồi, nói mấy thứ vô dụng với thằng trẻ con làm gì, đợi lớn mày sẽ hiểu thôi."
Đường Lập Ngôn ở phía sau khinh thường lên tận trời rồi.
Sau khi về nhà, Đường Lập Ngôn lăn qua lộn lại mãi mà chẳng ngủ nổi.
Một mặt nghĩ đến những lời mình nói trong lúc sôi máu, một mặt lại cảm thấy không đáng thay cho Bùi Sơn.
Bảo hắn thấy sắc nảy lòng tham cũng được, bị sắc đẹp mê hoặc cũng được, nhưng lúc này hắn chỉ muốn tin tưởng Bùi Sơn thôi. Dù gì, chuyện lần này hắn cũng tham gia vào một nửa, chẳng ngờ truyền đến miệng người khác lại thành như thế.
Nhưng hắn không rõ, vì sao Bùi Sơn phải chịu đựng những lời cay nghiệt ấy mà ở lại Nhạn Thành, mở hiệu sách ở đâu mà chẳng được?
Lại còn vì sao cứ thích nửa đêm đi lại trên con phố này?
Một nơi bảo thủ như Nhạn Thành, sao anh lại cố tình ăn mặc ngang ngược như thế, hơn nữa còn biết trang điểm như thế?
Bùi Sơn có một người bạn cũ thích sao, nhưng ở Nhạn Thành thì anh lấy đâu ra bạn?
Lúc này Đường Lập Ngôn mới phát hiện ra, ngoại trừ cái tên, hắn hoàn toàn không biết gì về Bùi Sơn cả.
Quạt trên trần nhà cứ quanh vòng vòng, Đường Lập Ngôn nhìn chằm chằm vào nó, vòng quay không ngừng khiến hắn cảm thấy choáng váng.
Cứ nhìn như thế, trước mắt Đường Lập Ngôn lại hiện ra cổ tay áo màu đỏ nửa trong suốt, bị xé đến mức lộ ra non nửa bờ vai, đôi môi nhoè son...
"Phiền chết đi được!" Đường Lập Ngôn xoay người ngồi dậy, buồn bực cực kỳ.
Mở điện thoại ra nhìn, đã hơn 3 giờ rồi.
Hẳn là ngủ không nổi nữa.
Đường Lập Ngôn đi vào phòng tắm, mở vòi sen, để nước lạnh dập tắt thân thể khô nóng của mình. Nhưng vẫn không có tác dụng.
Vì thể hắn chỉ đành vươn tay xuống nơi không an phận kia, như có như không mà an ủi.
Nhắm mắt lại, trong đầu hắn hiện ra đôi chân của Bùi Sơn, rồi đi thẳng lên trên, đến mông, eo, vai...
Hắn không nhịn được gia tăng tốc độ, tưởng tượng đến việc xé toạc hang động trống không kia ra, theo tiếng rên rỉ, nhìn xuống làn da phiếm hồng của Bùi Sơn.
Hắn sẽ cởi quần của Bùi Sơn xuống, mạnh mẽ xoa nắn bắp đùi trắng trẻo rắn chắc, dùng dương v*t của mình đâm vào bắp đùi Bùi Sơn.
Mà Bùi Sơn, sẽ tựa vào tượng không dám lên tiếng, thỉnh thoảng nhìn chung quanh, sợ sẽ có người đi vào con ngõ nhỏ này.
Lúc này, Đường Lập Ngôn sẽ làm như trừng phạt, đánh xuống mông Bùi Sơn bảo anh đừng phân tâm, một bên dùng ngón tay thăm dò huyệt nhỏ, một bên bảo Bùi Sơn kẹp chặt hơn một chút nữa.
Nước trên cây dừa tí tách rơi xuống người họ, làm ướt quần áo đã cởi một nửa, Bùi Sơn để lộ ra nửa cánh tay, nửa còn lại cũng bị nước làm cho trở nên trong suốt, điểm đỏ nho nhỏ như ẩn như hiện, cực kỳ gợi cảm.
Tay Đường Lập Ngôn lại càng tăng tốc. truyện xuyên nhanh
Bùi Sơn trong tưởng tượng của hắn, đôi bàn tay bám chặt vào tường, để lại vài vết trầy, còn hắn lại mạnh bạo xoay mặt Bùi Sơn lại, để đầu lưỡi hai người quấn quýt si mê, tạo ra tiếng nước còn lớn hơn cả tiếng vòi sen.
Phòng tắm dần dần ấm lên, động tác của Đường Lập Ngôn cũng càng lúc càng nhanh, hơi nước, hơi ẩm, hương vị ái muội nhàn nhạt tràn ngập không gian.
Đường Lập Ngôn giày vò Bùi Sơn vô số lần trong đầu, nhìn đôi mắt người nọ đỏ bừng lên, ép chặt đôi tay mảnh khảnh kia vào tường, xâm phạm từ phía sau, hạ thân dính sát vào nhau, mặc cho dương v*t của họ làm mặt tường ướt đẫm.
Tiếng chó sủa và tiếng bước chân chỉ làm hắn càng thêm hưng phấn, càng dùng sức xỏ xuyên qua. Hắn thậm chí có thể tượng tượng ra xúc cảm giữa mông Bùi Sơn, để túi nang của mình va chạm, âm thanh hoà với tiếng nước trên lá cây.
Hắn đảo loạn bên trong huyệt, vừa sâu vừa điên cuồng, đâm Bùi Sơn đến mức bất giác phát ra tiếng ư a, mà chính hắn cũng mất cả lý trí, không hề tính toàn gì mà chỉ dùng bản năng.
Đối tượng bị làm có sướng hay không chẳng phải chuyện hắn cần quan tâm, hắn chỉ biết, bộ phim chiếu trong đầu mình chính là cực lạc của nhân gian.
Giờ phút này hắn không muốn gì cả, chỉ nghĩ, nếu như cảnh tượng ấy thật sự xảy ra được một lần thì tốt. Hẳn là lúc này t*ng trùng vọt lên não, hắn thậm chí tình nguyện dùng một cái giá thật đắt để đổi lấy cuộc vui ấy.
Dòng nước lạnh tanh, mà thứ kia vẫn còn nóng bỏng, dưới hai lớp kích thích, Đường Lập Ngôn không nhịn được bắn ra đầy tay.
Điều duy nhất mà Đường Lập Ngôn có thể nghĩ đến vào lúc này là, hắn muốn Bùi Sơn, cực kỳ muốn.
Ngoài cửa đang mưa lớn, lá cây run rẩy, mà trong tiếng mưa sấm chớp đùng đoàng, phòng tắm của nhà số 3 toà 9 vẫn sáng đèn.
Bóng người dựa vào cửa sổ, trong phòng truyền ra tiếng thở dốc.
Giờ khắc này, Đường Lập Ngôn đã xác định. Hứng thú của hắn đối với người đàn ông kia đã lên đến tận cùng rồi.
*
"Mùa hạ năm Canh Dần, ở Nhạn Thành
Tôi hôn em ấy rồi.
Tôi không biết mọi người bày tỏ cái việc "muốn hẹn" một cách mập mờ thế nào, ít nhất thì tôi cũng không muốn mập mờ. Chắc em bị tôi doạ mất rồi, nhưng cũng hồi phục tinh thần rất nhanh.
Em đang vuốt ve tôi.
Không giống cái vuốt ve tràn ngập tình yêu như trước kia, chỉ có dục vọng, hận không thể ghim tôi vào thân thể. Mà tôi cũng vui lòng chịu đựng.
Chúng tôi cứu người, chúng tôi phối hợp với nhau, sự ăn ý của chúng tôi, dung hoà với tình yêu. Đã bao nhiêu năm qua đi rồi, đến đường phố cũng đã thay đổi mấy hồi, nhưng tôi vẫn không quên động tác mà em đã dạy tôi.
Chỉ là Đường Lập Ngôn không có tình yêu.
Em sẽ cùng tôi đi con đường mà tôi đã từng đi, sẽ châm cho tôi một điếu thuốc, sẽ đưa số điện thoại cho tôi, bảo tôi chú ý an toàn. Chỉ là em sẽ không yêu tôi.
Tựa như một vòng luân hồi và nguyền rủa đáng sợ... Nhìn đi, ai bảo trước kia mày hèn nhát, trốn tránh như thế, vứt bỏ tình yêu của người ấy đi như một chiếc giày rách?
Vốn dĩ đã hẹn xong xuôi rồi, cuối cùng lại gặp chuyện của Thái Tầm, chẳng qua chúng tôi cũng chỉ là hàng xóm ở cách nhau không xa mấy thôi.
Con người em ấy, thật đúng là đã bao nhiêu năm qua rồi, vẫn không giấu nổi dục vọng, vẫn như cũ, lại còn tưởng rằng mình mới là thợ săn.
Còn tôi, tôi đã thay đổi quá nhiều rồi. Thế nên em không nhận ra tôi, mà tôi cũng chẳng dám đi đến ôm lấy em.
...Không, cho dù tôi vẫn như lúc xưa, hoàn chỉnh mà đứng trước mặt em, tôi vẫn không dám đi đến ôm lấy em.
Tôi chỉ có thể, không kìm nổi trốn trong phòng tắm nhớ đến em, nhớ về hơi ấm khi em lại gần tôi, nhớ dáng vẻ anh dũng khi em cứu người, nhớ ánh mắt khát vọng của em trước khi đi, nhớ đến... từng nơi chốn trên thân thể em.
Tôi hỏng bét rồi, tôi nghĩ đến em để tự an ủi, rồi đi vào giấc ngủ, cứ thế lặp đi lặp lại.
Đến khi tỉnh giấc, mặt trời cứ lên theo lẽ thường, còn tôi, lại vẫn chẳng thể trở về với thuở trong sạch của chính mình nữa.
Người vĩnh viễn yêu em, Bùi Sơn."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.