Sau khi được kéo lên, Thái Tầm vẫn còn thấy sợ hết hồn, chân mềm nhũn. Cậu ngồi bệt xuống đất, mồ hôi lạnh túa ra ào ào, không nén được nước mắt, nói cũng chẳng rõ ràng, cả người run bần bật.
"Có làm sao không?" Đường Lập Ngôn ngồi xổm xuống, ngữ khí nhẹ đi một chút, "Thử cử động cánh tay xem nào, có bị thương không?"
Thái Tầm vẫn còn đang run, nói không rõ, chỉ biết chỉ vào tay và hông bảo đau.
"Đội ngũ y tế đang đến rồi." Đường Lập Ngôn kiểm tra sơ qua cho cậu, nhìn thấy mấy chỗ trầy da thâm tím, "Cậu cứ bình tĩnh lại đã."
Đợi đến khi những người khác lục tục lên lầu, Bùi Sơn mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, người cũng không đứng vững, lảo đảo lùi về sau, nhưng cũng nhanh chóng chống vào tường.
Cánh tay này khi nãy dùng lực quá, Bùi Sơn lại không biết cách làm đúng, duy trì tư thế ấy trong gió hồi lâu, bây giờ chạm vào tường mới thấy đau rã rời.
"Chậc..." Bùi Sơn không kìm được xoa xoa tay.
"Anh cũng đi kiểm tra xem." Đường Lập Ngôn nghe tiếng, cũng ngừng tay, nói với anh.
"Không cần đâu."
Trải qua chuyện như vậy, có hứng thú nữa cũng cạn kiệt cả rồi.
Bùi Sơn lười nhác nói: "Nếu không có việc gì thì tôi xuống lầu về nhà trước đây."
"Về cái gì mà về!" Đường Lập Ngôn lắc đầu với anh, "Anh còn phải đi theo chúng tôi để lấy lời khai."
Bùi Sơn không nói lời nào, cũng coi như đồng ý. Nhưng anh lại đi vào một góc tối cách xa mọi người, không nói thêm gì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-di/236045/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.