Đường Lập Ngôn vừa xông lên vừa quan sát cấu tạo toà nhà, trong lòng tính toán đường cứu nhanh nhất.
Nhà tập thể kiểu cũ, chỉ có 7 tầng, không có thang máy.
Sở cảnh sát gần đây nhất vẫn cách khoảng 4 phút đi xe, còn chưa tính đến thời gian chạy từ tầng 1 lên tầng 7.
Quá chậm.
Đường Lập Ngôn lập tức đi vào lối phòng cháy, một bước leo ba bậc thang, không ngừng nghỉ một khắc nào, lao lên tầng 7. Còn chưa kịp thở đã thấy cửa phòng cháy khép hờ.
Một chân đá văng cánh cửa ra, hắn mới nhìn thấy cái thang lên tầng thượng. Đường Lập Ngôn nhanh chóng trèo lên thang, xoay người đi lên tầng thượng.
Thái Tầm đang loạng choạng đi đến bên cạnh lan can.
Bởi vì không biết tình cảnh của Thái Tầm, Đường Lập Ngôn lại thấy bước chân cậu loạng choạng, không rõ là cậu uống nhiều quá mất tỉnh táo, hay thật sự muốn kết liễu chính mình, chỉ có thể rón rén chạy về phía lan can.
Thái Tầm trông chẳng còn tỉnh táo chút nào, vẫn cứ đi đến bên cạnh, vừa đi vừa cười, miệng còn ngập ngừng nói gì đó.
Cứ lảo đảo đi như thế, Thái Tầm đụng phải lan can, lan can sắt lâu năm không được tu sửa lập tức lắc lư.
Đường Lập Ngôn thấy lan can không ổn chút nào, lập tức hô to lên, bảo cậu tránh xa chỗ đó ra.
"Đừng dựa vào đó!"
Bước chân Đường Lập Ngôn vẫn không ngừng, vừa chạy vừa gọi: "Quay lại đây!"
Thái Tầm mơ mơ hồ hồ ngẩng đầu, nhìn thấy hắn xong thì cười ngơ ngác, "Cảnh sát Đường? Tôi... ợ...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-di/236044/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.