Hứa Giản không ngờ số tiền không cánh mà bay của mình lại ở chỗ Tần Trầm, cậu trợn to mắt nhìn chằm chằm đống tiền nằm trên sàn nhà:
"Meo!!"
Cậu vừa đi về vừa tiếc thương cho 10 ngàn suốt cả con đường, kết quả bây giờ lại thấy ở chỗ Tần Trầm.
Còn không đợi Hứa Giản kích động xông tới, cơ thể cậu bỗng lơ lửng, cậu ngừng lại, bốn cái chân ngắn đá tứ tung trên không trung: "Meo?"
Chuyện gì vậy?
Hứa Giản nghi ngờ giương mắt, đối diện với vẻ mặt vừa mừng vừa sợ của Tần Trầm.
Thì ra sau khi Tần Trầm nhìn thấy cậu cũng không đoái hoài tới nhặt tiền nữa, vứt hết mấy tờ hồng hồng trong tay xuống đất rồi lập tức nhào tới ôm mèo.
Nắn bóp móng mèo của Hứa Giản, Tần Trầm nhìn vào mắt cậu, nói rất nhanh:
"Sữa Tươi, nhóc đi đâu vậy? Làm ba lo lắng chết mất."
Nhưng tầm mắt Hứa Giản vẫn luôn hướng về đống tiền vương vãi trên sàn.
Tất cả chỗ này đều là tiền của cậu!
Bây giờ nhìn lại, mình lấy trộm quần áo của Tần Trầm, không biết thế nào lại trở về tủ.
Hơn nữa còn mang cả tiền và chứng minh thư tạm thời của cậu đến đây.
Tần Trầm ôm Hứa Giản, vừa trách cậu chạy lung tung làm mình lo lắng, vừa dịu dàng giúp vuốt lại bộ lông rối tung trên người cậu.
Tần Trầm giống người cha lải nhải với Hứa Giản một hồi lâu, sau đó mới chậm chạp phát hiện có chỗ không đúng.
Ôm mèo trắng đến trước mặt mình, Tần Trầm hơi nghi ngờ nhìn cậu:
"Sữa Tươi hết khó chịu rồi hả?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-day-thanh-meo-cua-anh-de/223856/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.