Sáng sớm biến về người, Hứa Giản vui vẻ ra ngoài, buổi trưa thì trở lại làm một con mèo nhỏ đáng thương thở dài nhìn tay nắm cửa phòng vệ sinh công cộng. 
Cậu bị giam trong buồng vệ sinh riêng bé tẹo này. 
Cái tay nắm cửa này không giống như nhà Tần Trầm để cậu có thể treo cả người trên đó, sau đó lợi dụng sức nặng của cơ thể kéo tay nắm cửa xuống, cái này là một khối kim loại thô có thể xoay tròn, hơn nữa cửa mở vào phía trong. 
Hứa Giản đứng thẳng lên tựa vào cửa, thử giơ móng vuốt với tới tay nắm, thế nhưng cùng lắm cậu chỉ đụng tới mảnh kim loại, không có sức để vặn nó. 
Giơ thịt đệm lắc mảnh kim loại nhiều lần cũng không được, cuối cùng Hứa Giản đành phải ủ rũ bỏ cuộc. 
Hứa Giản buồn bực quay người vài vòng, đưa ánh mắt về phía khẽ hở giữa ván cửa và gạch nền. 
Khe hở kia chỉ rộng bằng bàn tay người trưởng thành, nhìn khe hở rồi lại cúi đầu nhìn thân mèo mũm mĩm của mình, Hứa Giản đang suy tính phân tích khả năng mình chui ra được bên ngoài. 
Nếu là trước đây, Hứa Giản chắc chắn sẽ chen được ra ngoài, nhưng gần đây cậu bị Tần Trầm nuôi tròn thêm một vòng, cậu sợ không ra được thì thôi, mà mắc lại thì biết làm sao? 
Cậu cũng không muốn người khác thấy bộ dạng xấu xí của mình bị kẹt trước cửa phòng vệ sinh. 
Hứa Giản chen vào khe hở, duỗi móng vuốt ra đo khe hở to nhỏ thế nào trước, rồi ấn ấn thịt bụng mình, thầm cân nhắc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-day-thanh-meo-cua-anh-de/223855/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.