Hứa Giản đạp phải chân Tần Trầm còn bị hắn làm sợ hết hồn, phản ứng đầu tiên là trốn đi, cuối cùng bị Tần Trầm dở khóc dở cười ôm ra khỏi tủ treo quần áo.
Tần Trầm hơi oan ức: "Thấy ba đáng sợ lắm à?"
Hứa Giản sợ đến mức trốn vào tủ quần áo giờ mới phản ứng lại, chính cậu cũng cảm thấy rất mất mặt, trong lòng tự tìm chút mặt mũi cho mình:
Đáng sợ cũng không quá, chỉ là trong chớp mắt tôi còn tưởng mình nhìn thấy người khổng lồ.
Toàn thân Tần Trầm từ trên xuống dưới chỉ quấn một cái khăn tắm, Hứa Giản có thể cảm nhận được nhiệt độ và nhịp tim mạnh mẽ của hắn truyền đến không chút trở ngại nào, thình thịch... Hứa Giản hơi ngượng ngùng.
Hứa Giản cảm thấy mình chỉ cần thoáng quay đầu, mặt có thể chạm vào lồng ngực trần trụi của Tần Trầm.
Uốn éo trong lồng ngực Tần Trầm, Hứa Giản mất tự nhiên giơ thịt đệm che mắt.
Tần Trầm không biết Hứa Giản đang nghĩ gì, nhìn tủ quần áo bị cậu mở ra, giọng điệu tràn đầy dung túng:
"Mua cho nhóc một cái giá trèo của mèo lớn như vậy thì nhóc không chơi, chạy vào đây làm hỏng quần áo của ba?"
Tần Trầm nhắc nhở như thế, Hứa Giản mới chợt nhớ lại mình còn đang làm chuyện quan trọng, ngẩng mặt lên khỏi móng vuốt, trái tim lập tức nhảy lên ——
Nguy rồi, chứng minh thư tạm thời của cậu!
Hứa Giản căng thẳng ngẩng đầu nhìn Tần Trầm, nhưng mà từ góc độ này cậu chỉ có thể nhìn thấy xương quai xanh khiêu gợi, yết hầu và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-day-thanh-meo-cua-anh-de/223857/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.