Đánh rắn đánh giập đầu, cũng là đàn ông, Hứa Giản tự nhiên biết đánh đâu đau nhất.
Bọn chúng đều định mười người đánh một mình Tần Trầm, Hứa Giản cũng không tính là thủ đoạn không vẻ vang, tốc chiến tốc thắng là được rồi.
Nghe Tần Trầm nói, Hứa Giản một mặt vô tội: "Em đã nương chân rồi."
Cú đá của Hứa Giản chỉ dùng chút sức, chỉ sợ thật sự đá người ta một cái, tốt xấu gì cũng ảnh hưởng tới hạnh phúc nửa đời sau, rồi sẽ kiện cậu tội phòng vệ quá mức.
Thiệt lắm.
Bầu không khí căng thẳng như thế, Tần Trầm thấy vẻ mặt của Hứa Giản lại suýt chút nữa bật cười.
Hiện thực không phải tiểu thuyết, kẻ địch sẽ không ngu ngốc đứng cho mình thời gian ôn chuyện bàn bạc đối sách, Ngô Lĩnh liếc mắt nhìn tên kia lăn lộn trên đất, nghiêng đầu nói với những người khác:
"Đừng lãng phí thời gian với chúng nó, người chúng nó gọi sắp đến rồi."
Nghe Ngô Lĩnh dặn dò, những người còn lại gật gật đầu, sau đó từ từ xúm tới gần Tần Trầm.
Hứa Giản nhanh chóng suy nghĩ, lướt qua bốn phía, cuối cùng xoay người chạy đến bên cạnh luống hoa, lúc quay về, trong tay ôm nửa viên gạch.
Trong lúc mọi người nhìn theo, Hứa Giản đưa gạch đỏ cho Tần Trầm: "Đây, vũ khí."
Vũ khí này không tiện cho lắm, Tần Trầm nhận gạch ném lên, cánh tay còn lại che chở Hứa Giản lui về phía sau, đồng thời thấp giọng mở miệng:
"Em đi đứng sang bên cạnh."
Tại sao bản thân cũng là đàn ông, mặc dù không thể một người đánh mười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-day-thanh-meo-cua-anh-de/1086123/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.