Chương trước
Chương sau
Trước khi Tần Trầm dẫn Hứa Giản đi, giơ ngón tay chỉ cô gái cúi đầu im lặng không nói, nói với Phan Mẫn:
"Cô ta và những người này là một hội, đừng để cô ta chạy."
Phan Mẫn và Tiểu Nam quay đầu nhìn theo ngón tay hắn, nhìn thấy cô gái gầy gò nhỏ bé, sau đó đều lấy làm kinh hãi.
Tiểu Nam kinh ngạc: "Nhưng nhìn cô ta như mới mười sáu, mười bảy tuổi."
Một cô bé vừa thành niên, làm sao lại lẫn vào trong đám này?
Nói đến đây, Hứa Giản thấy khó chịu, bọn họ có lòng tốt giúp đỡ, kết quả là một cái bẫy, cô ta không cảm ơn chưa tính, thế mà còn đánh lén.
Cô ta bị mình hất văng nhưng lực đánh tới đau đến vậy, có thể tưởng tượng được lúc đó cô dùng bao nhiêu sức lực.
Không biết còn tưởng Tần Trầm và cô ấy có thù hận gì, mà nặng tay như vậy.
Hứa Giản nhìn cánh tay bầm tím mà giật mình, một mảng rộng, Tần Trầm lo lắng vết thương của cậu ảnh hưởng xương, cũng không kịp từ từ giải thích đầu đuôi câu chuyện cho Phan Mẫn, nói đơn giản hai câu rồi lái xe đi.
Trên đường lái xe đến bệnh viện, Tần Trầm gọi điện thoại cho bệnh viện nói rõ tình hình của Hứa Giản, chờ hắn cúp điện thoại, Hứa Giản tiểu xoay cánh tay một chút, sau đó nói với hắn:
"Chỉ là vết thương nhỏ, bây giờ đã không còn đau nhiều nữa, anh đừng lo lắng quá."
Tần Trầm mím mím môi, trầm mặc vài giây mới mở miệng:
"Đây là vết thương nhỏ, vậy thế nào là vết thương lớn?"
Hứa Giản cảm nhận được Tần Trầm lúc này có hơi tức giận, rất kinh sợ mà sáng suốt lựa chọn ngậm miệng.
Lúc đó Hứa Giản liều mạng xông lên đỡ đòn thay mình, trong lòng Tần Trầm nói không cảm động là giả, nhưng càng nhiều hơn chính là giận cậu không để ý an nguy của bản thân, nhìn thấy vết bầm trên tay cậu mà đau lòng.
Bất kể nói thế nào, vết thương của Hứa Giản là vì mình, mình tức giận cũng quá không biết điều, cuối cùng Tần Trầm thầm thở dài, mở miệng nói:
"Sau này cho dù gặp phải chuyện gì, đều không nên mạo hiểm."
"Lại như ngày hôm nay, em xông đến như thế, lỡ như ống tuýp đánh vào đầu em thì sao?"
Trong giọng nói Tần Trầm tràn đầy sợ hãi, hắn thà rằng tay mình bị cũng không muốn nhìn thấy Hứa Giản lại va đập chỗ nào.
Hứa Giản thấy bầu không khí có chút nặng nề, cố ý nói chêm chọc cười, nói:
"Nếu đánh vào đầu, như vậy chúc mừng anh thưa ngài Tần, anh đã có được một cậu bạn trai ngốc nghếch."
Sau khi nói xong Hứa Giản còn phối hợp nghẹo cổ le lưỡi, trợn mắt làm vẻ mặt ngốc nghếch với Tần Trầm.
Tần Trầm: "..."
Nhìn dáng vẻ lạc quan không tim không phổi của Hứa Giản, trong lòng Tần Trầm vừa bực mình vừa buồn cười, tức giận đáp:
"Chờ em bị ngốc thì anh sẽ không cần em nữa."
Hứa Giản bĩu môi một cái: "Thực tế vậy hả? Nói có phúc cùng hưởng có nạn cùng chia đâu?"
Không chờ Tần Trầm trả lời, Hứa Giản lại một mặt lo lắng vô cùng:
"Vậy em chỉ có thể cầu mong mình sẽ không bị mắc bệnh Alzheimer, nếu không khi về già, bạn già nhẫn tâm bỏ lại mình mà chạy, khi đó đầu óc vốn đã hết nhanh nhạy, cũng không có ai nói lí lẽ."
Hứa Giản: "Em không thể gặp người lại vẫy tay với họ —— chào cô, xin hỏi cô có nhìn thấy bạn già của tôi không? Là một ông lão rất đẹp trai, và —— cao lắm!"
Hứa Giản thành công chọc Tần Trầm bật cười, liếc qua gương nhìn Hứa Giản ngồi ghế phó lái đùa giỡn, Tần Trầm đầu tiên là cười cười, lập tức cảm thấy bây giờ không nên cười, lại sừng sộ lên, e hèm vài câu để che giấu rồi nói:
"Không tính bệnh Alzheimer."
Thấy hắn nở nụ cười, Hứa Giản cũng cười, đàng hoàng trịnh trọng mặc sức tưởng tượng tương lai:
"Vậy sau này anh mà bị Alzheimer, em cũng không chê anh, chúng ta tay trong tay cùng đi quảng trường nhảy nhót."
Tần Trầm dở khóc dở cười: "Sau này chúng ta già đi, chỉ có lựa chọn phải bị Alzheimer à?"
Hứa Giản lắc đầu: "À không, đây là giả thiết mà."
Nếu như có thể nói, tất nhiên Hứa Giản hi vọng cậu và Tần Trầm đều khoẻ mạnh, không bệnh không tật sống đến một trăm tuổi.
Khoảng hai mươi phút, cuối cùng Tần Trầm và Hứa Giản cũng đã tới bệnh viện, bởi vì vấn đề thân phận, xe bọn họ đứng ở cửa sau bệnh viện, lúc bọn họ xuống xe, đã có mấy bác sĩ chờ.
Nhìn cảnh tượng này, Hứa Giản còn có chút ngượng ngùng ——
Chỉ là một vết thương nhỏ thôi, có cần huy động nhân lực vậy không?
Vừa đi vào bệnh viện, vừa nghe Tần Trầm nói chuyện với bác sĩ, sau đó Hứa Giản mới biết bác sĩ có ít tóc bạc này, lại chính là viện trưởng bệnh viện.
Mà bệnh viện này, là do gia đình Tần Trầm đầu tư xây dựng.
Nói cách khác, bệnh viện tư nhân này là của gia đình Tần Trầm.
Hứa Giản cảm thán trong lòng —— biết nhà Tần Trầm có tiền, nhưng không ngờ rằng nhà hắn chẳng những có tiền, còn có lớn một bệnh viện lớn thế này.
So với Tần Trầm, dãy nhà dưới tên mình trong nháy mắt trở nên bủn xỉn, vừa nghĩ tới trước kia mình còn vọng tưởng dùng tiền thuê nuôi Tần Trầm, tâm tình Hứa Giản phức tạp ——
Không nuôi nổi không nuôi nổi.
Có mối quan hệ của Tần Trầm, Hứa Giản không qua quá trình xếp hàng đăng ký, hai vị bác sĩ khoa chỉnh hình và khoa ngoại xem xét cánh tay cậu một chút, rồi đi chụp X quang, sau khi nhận phim, bác sĩ thở phào nhẹ nhõm:
"Mặc dù vết thương trông rất kinh khủng, nhưng không ảnh hưởng xương cốt, uống chút thuốc giảm đau, xoa thuốc mỡ giúp lưu thông máu tan máu bầm là được rồi."
Nghe nói không làm ảnh hưởng xương cốt, Tần Trầm thở phào nhẹ nhõm.
Cầm thuốc từ bệnh viện đi ra, vừa lúc Phan Mẫn gọi điện thoại đến, nói bọn họ đến cục cảnh sát một chuyến, cảnh sát muốn lấy thông tin.
Ở trên xe giúp Hứa Giản bôi thuốc xong, Tần Trầm lôi kéo hôn vài cái, mỹ danh là không biết mấy giờ mới ra khỏi cục cảnh sát, hắn là đang tăng dương khí.
Hứa Giản nghe xong cười tươi, ôm lấy cổ hắn hôn một cái, cũng không tìm lý do chính đáng, sắc mặt bình thản:
"Em hôn bạn trai mình nên không cần lý do!"
Có thể nói là cây ngay không sợ chết đứng.
......
Ngọn nguồn vấn đề hôm nay rất rõ ràng, còn có camera giám sát và hộ gia đình ở tiểu khu An Khang làm chứng, sự thực bày ở trước mắt, Hứa Giản và Tần Trầm đến lấy thông tin, cũng chỉ là đi theo quy trình bình thường.
Camera giám sát cho thấy Tần Trầm ra tay trước, nhưng trong tình cảnh lúc đó, lực lượng cảnh sát nhận định là phòng vệ chính đáng.
Càng quan trọng hơn là, sau khi cảnh sát dẫn đám người Ngô Lĩnh Tôn Lập Vũ về cục cảnh sát, vào hệ thống ghi chép thông tin để so sánh, phát hiện trong số mười một người bao gồm cả cô gái kia, có đến bốn người là tội phạm truy nã đang lẩn trốn.
Trong đó Ngô Lĩnh bị truy nã bởi tội cố ý giết người mười mấy năm trước, lực lượng cảnh sát vẫn luôn chưa bắt được người, gã cải danh đổi họ lẩn trốn mười mấy năm.
Ngô Lĩnh tên thật là Ngô Tam Giang, còn người bị giết, ghi chép trong lệnh truy nã chính là vợ của gã.
Về phần Tôn Lập Vũ, trong lệnh truy nã ghi chép là buôn ma túy.
Vốn dĩ tình huống lần này liên lụy đến người của công chúng như Tần Trầm cũng đã rất vướng tay chân, bây giờ kéo theo tội phạm truy nã đang lẩn trốn, điều này lập tức thay đổi tính chất vụ án, ngay cả trưởng cục cảnh sát cũng kinh động...
Thời gian cũng không còn sớm, vụ án liên lụy đến trọng phạm bị truy nã, còn khá nhiều thứ phải điều tra, nhất thời chưa kết được án, cho nên Tần Trầm và Hứa Giản lấy thông tin xong, cảnh sát để cho hai người về nhà trước, chờ có tin tức sẽ thông báo cho bọn họ.
Phan Mẫn để luật sư ở lại thảo luận với cảnh sát, theo dõi biến biến vụ án.
Theo ý của Phan Mẫn, Tần Trầm và Hứa Giản đều là nhân vật công chúng, chuyện này cần phải điều tra rõ ràng, nhưng không thể trắng trợn công khai.
Tình huống đặc thù, tất nhiên lực lượng cảnh sát cố gắng hết sức đáp ứng yêu cầu của người bị hại, bảo đảm thông báo sẽ không xuất hiện tên thật của Tần Trầm và Hứa Giản.
Trước khi bên Hứa Giản rời đi, có cảnh sát đưa bọn họ ra ngoài, cuối cùng còn nói hôm nay Tần Trầm và Hứa Giản lập công.
Trở lại trên xe, Phan Mẫn cau mày nói với Tần Trầm:
"Cậu đã nhận được tin tức, vừa nãy đã gọi điện thoại cho chị."
Trước đó Hứa Giản từng nghe Tần Trầm nói qua, biết Phan Mẫn và hắn không chỉ là người đại diện và nghệ sĩ, còn là chị em họ, bây giờ nghe chị Phan nói tiếng 'Cậu', Hứa Giản đầu tiên là sửng sốt, lập tức phản ứng lại ——
Cậu của chị Phan, không phải là ba của anh Trầm, ba chồng tương lai của cậu ư?
Đã đưa Hứa Giản đến bệnh viện của mình, người trong bệnh viện nhất định sẽ báo cáo tình hình với cha Tần, cho nên nghe Phan Mẫn nói, Tần Trầm không bất ngờ chút nào:
"Em đã đoán thế rồi."
Thấy Tần Trầm đã biết, Phan Mẫn cũng không xoắn xuýt vấn đề này nhiều nữa, ngược lại lại hỏi:
"Sao cậu lại chọc đến những người này?"
Khi nghe cảnh sát nói Ngô Lĩnh vậy mà là tội phạm giết người đang lẩn trốn, tim Phan Mẫn cũng bị doạ hẫng nhịp, đây đều là kẻ liều mạng.
Vừa nghĩ tới Tần Trầm lại bị loại người này theo dõi, Phan Mẫn không yên tâm.
Tần Trầm: "Không biết, mà em có cảm giác hẳn là bọn chúng có người thuê tới."
Tiểu Nam lo lắng sợ hãi một buổi tối nghe vậy, nhanh chóng hỏi:
"Ai thuê tới ạ?"
Tần Trầm lắc đầu: "Không biết."
Hứa Giản quay đầu nghi hoặc nhìn Tần Trầm: "Sao anh biết là thuê tới?"
Hai lần sự cố cậu đều có mặt, cậu chỉ nhìn thấu đối phương "lai giả bất thiện".
Tần Trầm bình tĩnh mở miệng: "Lần thứ nhất ở bãi đậu xe dưới tầng hầm, bọn chúng nói muốn mời anh đi một nơi, hôm nay lúc đánh nhau bọn chúng thật sự có vẻ hơi kiêng dè, cũng không nặng tay."
Hứa Giản nghe vậy nhìn cánh tay bầm máu của mình, sau đó giương mắt nhìn Tần Trầm, trong mắt ý là ——
Anh chắc chắn chứ?
Nếu đây là không nặng tay, vậy thế nào mới gọi là nặng?
Nhìn thấu ý tứ trong mắt Hứa Giản, Tần Trầm lên tiếng nhắc nhở: "Cô gái kia là sau đó."
Hứa Giản: "Chẳng lẽ vì không thương lượng được?"
Tần Trầm lắc đầu: "Đây chỉ là suy đoán của anh."
Nghe xong toàn bộ quá trình, mặt Phan Mẫn trầm như nước, nhìn hai người nói:
"Bất kể là thuê, hay là bắt cóc tống tiền, chuyện này đã kêu người điều tra, chị tin chẳng mấy chốc sẽ biết được sự thật."
Biết hôm nay Tần Trầm và Hứa Giản bị sợ hãi, Phan Mẫn cũng không nói thêm gì, để bọn họ về nhà nghỉ ngơi, trước khi đi bỗng hạ cửa sổ xe xuống, nói với hai người:
"Chị sắp xếp cho hai đứa bốn vệ sĩ, sau này muốn đi đâu thì để vệ sĩ đi cùng."
Bốn vệ sĩ?
Tần Trầm cảm thấy Phan Mẫn có hơi lo lắng quá độ, hắn cũng không phải thường xuyên gặp chuyện như vậy, huống chi nếu đi đâu cũng có bốn vệ sĩ vây quanh, thế làm sao hắn và Hứa Giản còn thể yêu đương hẹn hò được?
Một chút không gian riêng tư cũng không có.
Thấy ánh mắt Phan Mẫn không cho phản bác, Tần Trầm vào lúc này không bàn bạc vấn đề này với cô, không nói tốt cũng không nói xấu.
Sau khi về đến nhà, Hứa Giản nằm xuống ghế sô pha, thần kinh căng thẳng cả buổi tối hôm nay cuối cùng cũng hoàn toàn thả lỏng.
Thấy Hứa Giản nằm co quắp, Tần Trầm đi tới ngồi xuống bên người cậu, để chân cậu lên trên đùi mình, sau đó vỗ bắp chân cậu một cái, mở miệng:
"Cởi quần áo."
Nghe Tần Trầm nói không đầu không đuôi, đôi mắt vốn đang híp lại của Hứa Giản ngay lập tức mở to, thần kinh mới vừa thả lỏng trong nháy mắt lại căng thành một đường thẳng —— cởi quần áo?
Hai tay che trước ngực, Hứa Giản hốt hoảng nhìn hắn:
"Cởi quần áo làm gì?"
Đột ngột thẳng thắn vậy sao?
Phản ứng của Hứa Giản rất lớn, nếu không phải cẳng chân cậu bị Tần Trầm ấn lại, cậu có thể trực tiếp nhảy lên.
Để thuốc mỡ giúp lưu thông máu bầm trên khay trà, đối diện đôi mắt kinh hoảng của Hứa Giản, Tần Trầm dừng động tác một chút, không nhẹ không nặng vỗ lên eo không chút mỡ của cậu, bỗng dưng nở nụ cười, không trả lời mà hỏi lại:
"Đêm hôm, em cảm thấy cởi quần áo có thể làm gì?"
Tần Trầm hơi nâng âm cuối lên, gợi cảm mê người, bị hắn vỗ eo, trái tim vốn đã yếu đuối run lên, Hứa Giản bị hắn ghẹo đến mức hít thở không thông, lắc đầu lắp ba lắp bắp trả lời:
"Không, không biết..."
Nhìn Hứa Giản bỗng đỏ mặt, biết cậu hiểu lầm rồi, Tần Trầm không có ý tốt nở nụ cười, từng chữ từng câu chậm rãi mở miệng:
"Giày vò, chà đạp, em!"
Hứa Giản: "!!!"
Nhìn nụ cười trên mặt Tần Trầm, Hứa Giản theo bản năng hơi nhích về phía sau, mặt càng đỏ hơn, tim đập nhanh hơn:
"Bây giờ? Không... Không hay lắm chứ?"
Tần Trầm mới vừa đánh nhau với mười người bên ngoài, vừa đến nhà liền muốn 'đánh nhau' với mình, tinh lực dồi dào thế à?
Nghĩ tới đây, Hứa Giản theo bản năng liếc mắt nhìn cánh tay bị thương của mình, nghĩ thầm ——
Không từ từ được?
Hứa Giản cảm thấy mình không thể mang thương ra trận, ánh mắt lóe lên, cuối cùng yết hầu trượt xuống, hạ quyết định thay mình tranh thủ hoãn thi hành án.
Vốn cố ý đùa Hứa Giản, Tần Trầm nhìn cậu chằm chằm vài giây, sau đó thấy cậu tội nghiệp nhìn mình, dùng giọng điệu đáng thương hỏi:
"Có thể, có thể hoãn hai ngày được không?"
Yêu cầu này nói ra quá mức xấu hổ, Hứa Giản da mặt mỏng, dưới cái nhìn chằm chằm của Tần Trầm càng nói càng không có sức, hai chữ cuối cùng nhỏ đến mức như muỗi kêu.
Nghe Hứa Giản nói, Tần Trầm nhíu mày lại, không trả lời mà hỏi lại:
"Hai ngày của em, là số thực hay là số ảo?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.